Trong vài ngày qua ở trong nước, hắn luôn giả vờ hôn mê. Để tránh lộ sơ hở khi Tô Tiêu Vãn và những người khác đến thăm, hắn hầu như luôn duy trì trạng thái tỉnh táo.
Tô Tiêu Vãn miệng phật tâm xà, xảo trá và đa nghi, Tần Yến luôn phải giữ tinh thần cảnh giác cao độ để đối phó.
Giang Trì bất ngờ ra tay, coi hắn là Quý Du và đưa hắn ra khỏi hôn lễ. Hiện tại, Tần gia chắc chắn đang rối tung, đây là thời cơ tốt để "đục nước béo cò".
Hoàn cảnh càng hỗn loạn, cáo già càng dễ lộ đuôi.
Đang suy tư, Tần Yến nghe thấy tiếng bước chân, biết là Giang Trì xuống lầu.
Giang Trì bước xuống cầu thang, bật đèn chính lên: “Cậu muốn ăn gì? Trong tủ lạnh chỉ có một hộp trứng tiệt trùng.”
Để đảm bảo an toàn cháy nổ, căn hộ chung cư thông thường không có bếp ga. Căn bếp mở rộng lớn kiểu Tây cũng xác nhận điều này. Trong bếp không có bếp, chỉ có một cái bếp từ âm, đến cả màng bảo vệ trên mặt bếp cũng chưa bóc.
Nguyên chủ không giống người biết nấu ăn.
Giang Trì cũng không giỏi nấu ăn, nhưng cũng biết nấu mì hoặc sủi cảo đông lạnh. Anh thường thức đêm để làm bản thiết kế, nửa đêm đói bụng thì cần tự làm chút gì đó để ăn.
Trong tiểu thuyết, Quý Du có vẻ rất thích ăn lẩu, nhưng nhân vật chính thụ chưa bao giờ trực tiếp nói ra, đều được thể hiện qua những chi tiết nhỏ.
Ví dụ như khi người khác nói thích ăn lẩu, Quý Du sẽ phụ họa một câu ‘tôi cũng thế’, hoặc qua những miêu tả gián tiếp như ‘Quý Du gắp thêm vài đũa’.
Quý Du tâm tư cẩn thận và nhạy cảm, có chút rụt rè, suốt ngày lạnh lùng. Cậu thích gì hay không thích gì cũng không nói ra, đều để người khác tự đoán.
Là con riêng, Quý Du rất hiểu thân phận của mình, luôn hiếm khi chủ động yêu cầu gì. Cậu có thể gả cho Tần Yến, nói hay thì là liên hôn, là xung hỉ, nói khó nghe thì là bị bán cho Tần gia.
Ở Tần gia, Quý Du càng phải cẩn thận từng li từng tí, chưa bao giờ dám nói nhiều một câu. Còn Tần Yến cố tình là người có ham muốn kiểm soát cực mạnh. Quý Du càng im lặng, Tần Yến càng muốn ép Quý Du mở miệng.
Tính cách hai nhân vật chính tương phản nhau, lại đều có vài phần cao ngạo, có hiểu lầm cũng không nói rõ, thêm vào rất nhiều khúc mắc.
Nếu không thì sao lại gọi là “nghiệt hải tình thiên” (biển tình sóng gió) được chứ.
Giang Trì nghĩ vậy, cảm thấy Tần Yến và Quý Du cũng không hợp nhau, chẳng trách cuối cùng một người chết một người điên.
Liệu anh có thể thay đổi cốt truyện, thay đổi cái chết của Quý Du không?
Nếu không thay đổi được, Quý Du chẳng phải là không sống được bao lâu nữa sao?
Một nhân vật khắc trên giấy và một người sống sờ sờ trước mắt hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Cả đời Quý Du thân bất do kỷ, chưa bao giờ có mấy ngày sống tự do thoải mái, thật sự quá đáng thương.
Giang Trì nghĩ đến “Quý Du” trước mắt có thể không sống được bao lâu, liền không nhịn được đối xử tốt với hắn hơn.
Anh lấy ra hai chai nước từ tủ lạnh, vặn nắp một chai đưa cho Tần Yến, hỏi: “Ăn lẩu nhé?”
Tần Yến không có sở thích đặc biệt về đồ ăn: “Sao cũng được, cậu muốn ăn lẩu à?”
Giang Trì xét đến tính cách rụt rè của “Quý Du”, không phủ nhận: “Ừm, tôi khá thích ăn lẩu, còn cậu thì sao?”
Tần Yến thuận miệng phụ họa: “Tôi cũng thế.”
Y hệt như trong sách.
Trên mặt Giang Trì lộ ra vẻ “quả nhiên là thế”.
Anh nhếch môi, dùng một ánh mắt cực kỳ kỳ lạ và trìu mến nhìn chằm chằm Tần Yến.
Tần Yến: “???”
Giang Trì không nói nhiều, im lặng gọi lẩu mang về.
Nồi lẩu uyên ương nóng hổi, trên mặt bàn đá cẩm thạch bày đầy các loại thịt và rau củ. Nước chấm có cả bát dầu và bát mè, rau thơm xanh biếc và ớt cựa gà đỏ tươi được thái vụn, đựng trong các đĩa nhỏ, nhìn rất ngon miệng.
Qua làn sương trắng mờ ảo, mặt mày của hai người không còn rõ ràng.
Giang Trì không nhìn Tần Yến, Tần Yến cũng không nhìn Giang Trì.
Một ngày chưa ăn cơm, cả hai đều có chút đói bụng. Nước lẩu đỏ cay nóng đủ để kích thích vị giác, nghe mùi cay nồng thơm ngon, thật quyến rũ.
Thế nhưng, hai đôi đũa lại đồng thời gắp vào bên nồi nước trong.
Giang Trì và Tần Yến liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy sự ngạc nhiên.
“Cậu không ăn cay à?” Giang Trì gắp một đũa rau xà lách vào bát: “Tôi tưởng cậu thích ăn cay.”
Tần Yến mặt không đổi sắc, trong lòng nghĩ: Là Quý Du thích ăn cay ấy.
Hắn không có hứng thú giả vờ thành người khác, nên nói sự thật: “Tôi không ăn cay.”
Giang Trì khuấy đều bát mè trong chén: “Tôi tưởng người thích ăn lẩu đều ăn cay.”
Tần Yến gắp chút mì sợi vào nồi: “Vậy sao cậu không ăn?”
Giang Trì nói: “Giờ muộn quá rồi.”
Tần Yến liếc nhìn Giang Trì.
Trong bát của đối phương toàn là rau củ, một chút thịt cũng không có.
Giang Trì ăn rất tao nhã, đầu đũa gắp rau, từ trên xuống dưới chậm rãi ăn.
Rau rất giòn, khi nhai có tiếng ‘rắc rắc’ rất nhỏ, không hề gây khó chịu.
Ấn tượng đầu tiên về Giang Trì là sắc bén như một con dao, nhưng khi ở chung lại ấm áp, giống như một con vật ăn cỏ ôn tồn, lễ độ.
Tần Yến dời mắt, nhìn về phía mì sợi đang sôi sục trong nồi: “Chú ý sức khỏe thế à?”
Giang Trì nuốt hết thức ăn trong miệng: “Ừm, dưỡng sinh để sống lâu hơn.”
Trong giới kinh doanh, người nói mình dưỡng sinh thường là những kẻ ăn chơi trác táng, thuốc lá rượu chè đều không kiêng, càng là người không kiềm chế được dục vọng, càng thích lấy cớ hào nhoáng để quảng cáo cho bản thân.
Rốt cuộc Giang Trì là người như thế nào?
Tần Yến không tài nào hiểu được.
Hắn thiếu kinh nghiệm giao tiếp với bạn bè đồng trang lứa.
Vừa về nước, Tần Yến cảm thấy xa lạ với phong tục tập quán trong nước, luôn không tự chủ được quan sát Giang Trì, thầm học hỏi.
Nước ngoài và trong nước có sự khác biệt rất lớn ở nhiều khía cạnh. Nếu Tần Yến đã quyết định chỉnh đốn sản nghiệp của Tần thị trong nước, đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ từ trước.
Giang Trì là một đối tượng quan sát không tồi.
Trong lúc suy tư, Tần Yến bất giác ăn được khá nhiều món.
Hơi sương bốc lên, làm mờ đi vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Yến. Vì đang suy nghĩ, động tác ăn của hắn rất chậm, vô tình trông có vẻ ngoan ngoãn.
Nhìn thấy người trước mắt ăn ngon như vậy, Giang Trì rất vui mừng.
Trải nghiệm niềm vui được chăm sóc người khác, tâm trạng Giang Trì sảng khoái, cuối cùng cũng hiểu vì sao có nhiều người thích làm việc thiện.
Chỉ mời “Quý Du” ăn một bữa lẩu, cảm giác thành tựu trong lòng Giang Trì còn mãnh liệt hơn cả khi hoàn thành mười bản thiết kế.
Đưa “Quý Du”, một người sống trong sợ hãi và nơm nớp lo sợ, ra khỏi hố lửa, giống như nhặt được một con mèo con đáng thương từ trận mưa rào.
Nhìn chú mèo con trong tay, ai cũng nhịn không được nghĩ: Không có mình, nó sẽ chết mất.
Anh muốn lau sạch sẽ chú mèo nhỏ, nuôi nó trong nhà, nhìn nó từ cảnh giác đến thả lỏng, sau đó từ từ lớn lên, trở nên tự tin, cao ngạo, oai phong lẫm liệt, đẹp đẽ và mạnh mẽ hơn cả những chú mèo quý tộc tinh xảo.
Cốt truyện cứu rỗi kiểu cũ kỹ này, đủ để thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng sâu thẳm trong lòng mỗi người đàn ông.
Giang Trì đã bắt đầu tưởng tượng: Dưới sự giúp đỡ của anh, Quý Du một mạch nghịch tập, sự nghiệp thành công, bước lên đỉnh cao cuộc đời, trở thành một họa sĩ nổi tiếng —
Trong tiểu thuyết, Quý Du yêu thích hội họa, mơ ước trở thành họa sĩ, mở một triển lãm cá nhân của riêng mình. Nhưng ước mơ của Quý Du chưa từng được ai quan tâm, họ thậm chí còn thấy nó thật nực cười.
Tần Yến càng chế giễu Quý Du đừng mơ mộng hão huyền.
Thật sự quá đáng!
Ngày mai sẽ biến phòng ngủ còn lại trên lầu thành phòng vẽ tranh!
Ăn xong, Giang Trì dọn dẹp bát đũa trên bàn, từ chối sự giúp đỡ của Tần Yến: “Cậu không cần làm gì cả, cứ xem TV đi.”
Bàn tay của một họa sĩ sao có thể dùng để rửa bát chứ?
Ánh mắt Giang Trì hiền hòa: “Sao có thể để khách làm việc được? Cậu đến đây là để hưởng thụ mà.”
Tần Yến chỉ xem đây là phép lịch sự khi đãi khách của người trong nước, nhìn Giang Trì bận rộn cũng không thấy ngại. Hắn còn thầm ghi nhớ rằng khi làm khách ở trong nước thì không cần làm gì cả.
Giang Trì bảo hắn nghỉ ngơi, hắn liền thản nhiên ngồi trên sofa xem bản tin buổi tối.
Liếc thấy vẻ mặt thoải mái của Tần Yến, Giang Trì rất vui mừng.
Giang Trì thầm thề: Đã đưa cậu ra khỏi hôn lễ, tôi sẽ không để cậu rơi lại vào vực thẳm.
Tôi muốn cậu đứng trên cao, nhìn xuống tất cả những người đã từng cười nhạo cậu.