Kiều Gia Vượng quay đầu nhìn đệ đệ, y không nghĩ nhiều, bèn gọi đệ đệ qua.
Xin chào, hai vị muốn ăn gì ạ? Món đặc trưng của quán chúng ta có thịt kho tàu, cá sốt chua ngọt, tôm tươi luộc... còn có... Kiều Gia Hưng đọc một tràng tên món ăn, nhưng lại thấy đối phương có chút quen mắt, bèn thử hỏi, Lão nhân gia, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu không?
Lão ông thấy Kiều Gia Hưng ánh mắt đầy nghi hoặc, cười ha hả: Xem ra ngươi quên rồi, có một buổi tối nọ, ta đã xin ngươi một bát cơm, còn nhớ không?
À, nhớ rồi, thì ra là ông! Thấy đối phương vẫn bình an, Kiều Gia Hưng thở phào nhẹ nhõm, lại thấy đối phương quần áo chỉnh tề, không có miếng vá nào, nghĩ chắc đã tìm được người thân, Hôm đó ta vẫn còn băn khoăn, nửa đêm rồi, ông đi đâu. Thấy ông bình an, thật tốt.
Lão ông nhìn Kiều Gia Hưng, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng: Lần trước đa tạ bát cơm của ngươi, ta mới có thể thuận lợi về nhà, bằng không có lẽ đã c.h.ế.t đói ngoài đường, ngay cả người thu xác cũng không có. Hôm nay đến đây, chính là đặc biệt muốn ủng hộ quán của ngươi, có món đặc trưng nào, cứ cho ta mấy món.
Hai người các vị ba món là đủ rồi. Thịt kho tàu là món đặc trưng, ông có thích ăn cá không? Cá cũng không tệ. Thấy lão ông gật đầu, Kiều Gia Hưng thêm một bát cá sốt chua ngọt, Thêm một món rau xanh, hoặc canh là được, ông xem, muốn ăn gì?
Đối mặt với khách hàng, Kiều Gia Hưng nói chuyện rất lưu loát, không còn vẻ câu nệ như khi xem mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT