Những chuyện kế tiếp diễn ra rất thuận lợi, hai người rất nhanh đã làm xong giấy hôn thú.
Từ Cục Dân Chính đi ra, Tang Nguyệt cúi đầu nhìn giấy hôn thú màu đỏ trong tay, có một loại cảm giác không chân thật.
Cô thế nhưng đã kết hôn cùng một người đàn ông mới chỉ gặp qua vài lần.
Tang Nguyệt dời ánh mắt đang nhìn tờ giấy hôn thú sang người chồng mới cưới Tần Thịnh, muốn nói cái gì đó, lại không biết nên nói cái gì, thật sự là quá xa lạ.
Tần Thịnh nhìn cô một cái, cũng không nói cái gì,mở cửa xe ra cho cô, nghiêng người nhìn cô, ý bảo cô lên xe.
Tang Nguyệt bật di động xem giờ, đã là 12 giờ, hai giờ chiều cô có hẹn cùng khách hàng đi xem biệt thự mới của bên họ, thương lượng phương án thiết kế trang hoàng, địa chỉ cách bên này một tiếng lái xe, mười phút trước, Lâm Tĩnh mới vừa nhắn tin nhắc cô không được đến trễ.
Thời gian không còn nhiều, cô giờ còn muốn qua công ty trước.
Nhưng hai người bọn họ vừa mới lãnh chứng xong, lại là giờ ăn cơm trưa, cứ bỏ đi như vậy thì có hơi không phải phép, nhưng có chút vội, cô không kịp cùng anh ăn cơm trưa.
Hôm nay là ngày đi làm, anh là tổng giám đốc một tập đoàn, hẳn là cũng rất bận.
Nghĩ nghĩ, Tang Nguyệt hỏi anh: “Tần tiên sinh, anh buổi chiều có phải còn có công việc phải làm đúng không?”
Tần Thịnh nghe ra lời cô nói có ẩn ý, hỏi lại cô: “Em buổi chiều có việc sao?”
Tang Nguyệt ừ một tiếng, nói: “Tôi chốc nữa có một cuộc hẹn, thời gian có hơi gấp, cho nên!!”
Không thể cùng anh ăn cơm trưa, nửa câu sau cô chưa nói, bởi vì cô không chắc anh vốn dĩ có tính ăn trưa với cô không.
“Lên xe trước.”
Tần Thịnh ngữ khí bình đạm, nghe không ra hỉ nộ.
Ý này là muốn đưa cô đi, Tang Nguyệt không khách khí, khom người ngồi vào xe.
Tần Thịnh đóng cửa, lên xe từ bên kia.
Tài xế xoay người, xin chỉ thị của Tần Thịnh.
Tần Thịnh nhìn về phía Tang Nguyệt, Tang Nguyệt nói với tài xế: “Tới công ty tôi, cảm ơn.”
Tài xế hôm qua mới lái xe đến công ty Tang Nguyệt nên đã biết địa chỉ công ty cô.
Xe chậm rãi lái ra khỏi Cục Dân Chính, Tang Nguyệt bóp giấy hôn thú còn chưa bỏ vào túi, muốn nhìn kỹ bên trong giấy hôn thú nhưng ngại Tần Thịnh ở bên cạnh nên hơi xấu hổ mở ra xem.
Bên cạnh truyền đến âm thanh sột soạt nho nhỏ của quần áo cọ vào nhau, Tang Nguyệt hơi nghiêng đầu, thấy Tần Thịnh cầm áo khoác, lấy từ trong túi cái thẻ vừa nãy ra, đưa cho cô.
Tang Nguyệt từ chối, “Cảm ơn, tôi không cần.”
Tần Thịnh cau mày: “Chúng ta có quan hệ gì?”
Tang Nguyệt không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, khó hiểu nhìn anh.
Mày Tần Thịnh nhăn đến càng sâu: “Chúng ta đã kết hôn, tôi nói rồi, tôi tự nguyện đem tài sản riêng trước hôn nhân làm tài sản chung của cả hai vợ chồng.”
Cho nên cái thẻ này, là tiền của hai bọn họ, cô nên cầm.
Tang Nguyệt: “Tôi không cần dùng thẻ của anh, tôi không thiếu tiền.
“Tôi biết em không thiếu tiền, nhưng cái thẻ này là tài sản chung, em có nghĩa vụ bảo quản.”
Không chờ cô cự tuyệt, anh đã trực tiếp để thẻ vào tay cô.
Thấy anh kiên trì, Tang Nguyệt không cự tuyệt nữa, nắm cái thẻ có giá trị gấp mười lần toàn bộ tài sản của cô, tâm tình phức tạp.
Nhiều tiền như thế mà cứ tùy tiện cho cô như vậy sao? Nghĩ đến mình dọc đường đến Cục Dân Chính chỉ lo lắng anh sẽ tính kế lấy hết số tiền tích kiệm ít ỏi của mình thì mặt Tang Nguyệt lại bắt đầu nóng lên, quẫn bách gục đầu xuống.
“Cái này cho em.”
Tần Thịnh đột nhiên lại không biết lấy ra từ đâu hai cái túi mua hàng, đưa cho cô.
Tang Nguyệt nhận lấy nhìn vào, là hai cái túi Hermes, kiểu dáng màu sắc đều là mẫu Tang Nguyệt thích.
Thẻ đã nhận rồi, Tang Nguyệt cũng không khách khí nữa mà nhận lấy, nói cảm ơn.
Tần Thịnh dựa vào lưng ghế, không nói thêm gì nữa.
Nhất thời không nói chuyện, Tang Nguyệt cất thẻ và giấy hôn thú vào trong túi, mắt liếc nhìn hai cái túi mới nhận được, tuy rằng anh đưa thực tùy ý, nhưng có thể nghĩ đế chuyện tặng quà cho cô đã xem như rất tri kỷ, cô trước đó không nghĩ tới anh sẽ tặng đồ cho mình nên cũng chưa chuẩn bị quà gì cho anh.
Anh hôm nay thoạt nhìn tựa hồ có chút mệt mỏi như là không nghỉ ngơi tốt, nghĩ đến mình nửa đêm hai giờ hơn nhắn tin cho anh, anh vẫn còn nhắn lại, hơn nữa tin nhắn cuối cùng gửi đi cũng gần ba giờ sáng, Tang Nguyệt tìm đề tài, quan tâm nói: “Tần tiên sinh,anh bình thường công việc có phải rất bận không?”
Tần Thịnh nghe thấy cái xưng hô xa lạ ‘Tần tiên sinh’ này, đôi mắt hơi rũ xuống, trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: “Cũng bình thường.”
Nếu như cô muốn anh vẫn có thời gian dành cho cô.
Tang Nguyệt nói: “Đêm qua hơn hai giờ nhắn tin cho anh, anh còn chưa ngủ, là đang làm việc sao?”
Tần Thịnh khựng lại, không thể nói cho cô biết mình lúc đấy đang sửa lại tư liệu cá nhân, không chút để ý ừ một tiếng.
Tang Nguyệt thấy bội phục, tăng ca đến muộn như vậy, cường độ công tác cao như thế mà anh còn nói là bình thường, xem ra anh đã quá quen với việc tăng ca đến hai ba giờ sáng.
“Anh tối hôm qua mấy giờ ngủ?” Tang Nguyệt hỏi.
Tần Thịnh liếc về phía cô, “Sao lại hỏi cái này?”
Tang Nguyệt cân nhắc nói sao để mình không quá thất thố: “Anh thoạt nhìn hình như không nghỉ ngơi tốt.”
Bọn họ đã lãnh chứng, nói như này hẳn không tính là không lễ phép.
Tần Thịnh không biết nghĩ tới cái gì, trong giọng nói mang theo vài phần che giấu: “Tôi tối hôm qua bỏ di động xuống liền ngủ rồi, một đêm không mộng mị, ngủ đến hừng đông.”
Không biết anh vì cái gì mà phải nhấn mạnh mình một đêm không mộng.
Tang Nguyệt vốn dĩ chỉ là thuận miệng quan tâm một chút, thấy anh nói như vậy, Tang Nguyệt không hiểu sao cảm thấy anh như là một đêm không ngủ.
Nhưng mà một đêm không ngủ thì một đêm không ngủ, vì sao phải cố ý che giấu, chẳng lẽ là cảm thấy cô sẽ quản anh, lải nhải không cho anh thức đêm? Tang Nguyệt không quá hiểu anh, thức thời không có hỏi nữa.
Trong xe lại lần nữa rơi vào trầm mặc, dọc đường đi không nói chuyện, hơn mười phút sau, xe ngừng ở cửa công ty cô.
Tang Nguyệt xách theo hai cái túi Tần Thịnh mới tặng xuống xe, đứng bên cạnh xe, đang định khom người vào trong cửa sổ xe nói lời cảm ơn với Tần Thịnh, liền thấy Tần Thịnh cũng đi từ trên xe xuống.
Ánh mắt anh dừng ở trên hai cái túi mua hành trong tay cô, “Tôi đưa em lên?”
“Cảm ơn, không cần, tôi tự mình đi lên là được rồi.
Chỉ có hai cái túi cô vẫn xách được: “Đã làm phiền anh đưa em về rồi Tần tiên sinh.
Biết anh hôm qua khả năng tăng ca suốt đêm, giờ còn tranh thủ thời gian đưa cô đi làm, không nói lời cảm ơn trong lòng liền băn khoăn.
Lại gọi anh là Tần tiên sinh.
Trong mắt Tần Thịnh xẹt qua một tia không vui, lạnh lùng nói: “Không cần khách khí, Tang tiểu thư.
Tang Nguyệt không nghe ra cái xưng hô ‘Tang tiểu thư’ này có cái gì không thích hợp, di động kêu ting một tiếng, là Lâm Tĩnh nhắn dò hỏi cô khi nào đến công ty.
Hai tay Tang Nguyệt đều xách theo túi, không tiện nhắn trả lời lại, sốt ruột muốn lên tầng, nói với anh: “Tần tiên sinh, tôi lên trước đây, hẹn gặp lại.
Trong văn phòng, Lâm Tĩnh đã chuẩn bị xong tài liệu buổi chiều phải dùng, đang chờ cô về cùng nhau xuất phát, thấy cô xách theo hai cái túi mua hàng đi vào, cười hỏi: “Giám đốc, mới mua túi xách sao?”
Tang Nguyệt ừ một tiếng, đem túi mua hàng để trên sô pha, hỏi: “Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Lâm Tĩnh: “Chuẩn bị xong rồi.”
Tang Nguyệt: “Đến canteen gói cho tôi một suất cơm hộp, tôi vừa đi vừa ăn.”
Bên ngoài văn phòng còn có hai nhân viên đang chờ để buổi chiều cùng đi gặp khách hàng, Tang Nguyệt nhìn đồng hồ, nghĩ đến cái gì, hỏi: “Hai người ăn cơm trưa chưa?”
Hai người trả lời: “Còn chưa ăn.”
Công việc của bọn họ rất bận, lúc cần ra ngoài gặp khách hàng thường xuyên không có thời gian ăn cơm.
“Còn có chút thời gian, giờ hai người đến canteen múc cơm đi, đợi lát nữa cùng nhau ăn trên đường.”
Lãnh đạo đã lên tiếng, hai người cũng không ngại nữa, đi theo Lâm Tĩnh đến canteen.
Khách hàng hôm nay là một cặp tình nhân sắp kết hôn, biệt thự là nhà tân hôn của bọn họ, cô gái có rất nhiều yêu cầu, bố cục mỗi một góc trong nhà đều có ý kiến riêng,rất thích chi sẻ, thỉnh thoảng lại chia sẻ một số chuyện lúc yêu đương cùng bạn trai với Tang Nguyệt nên mất khá nhiều thời gian, xong việc thì bên ngoài trời đã tối rồi.
Từ biệt thự đi ra, đã là 8 giờ, mọi người sớm đã đói bụng, Tang Nguyệt dẫn theo mấy nhân viên đi tìm nhà hàng gần đấy ăn cơm.
Cơm nước xong, Tang Nguyệt không về lại công ty mà trực tiếp bảo tài xế đưa mình về nhà.
Mới vừa về đến cửa, di động nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ.
Tang Nguyệt thay giày cao gót ra,quăng túi, nhào người lên sô pha, bắt máy: “ Alo ạ.”
“Chào em.”
Một giọng nói trầm thấp.
Chỉ có hai chữ, Tang Nguyệt nghe không nhận ra là ai, lễ phép dò hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh là?”
Đối phương trầm mặc vài giây, trong giọng nói mang theo một nỗi thất vọng cùng sốt ruột, “Tôi là Tần Thịnh.”
Tang Nguyệt nghe thấy tên của anh, bừng tỉnh nhớ ra hôm nay mình đã lãnh chứng.
Đầu kia điện thoại hoá ra là người chồng mới cưới của mình, Tang Nguyệt có hơi chột dạ một chút, “A, ha ha, là Tần tiên sinh ạ, chào anh ! ”
Dừng một chút, giọng Tang Nguyệt nhỏ đi: “Anh ăn tối chưa?”
Lại là một trận trầm mặc, đối phương hỏi lại: “Em ăn rồi?”
Tang Nguyệt càng chột dạ, theo bản năng giải thích: “Lúc tôi xong việc đã không còn sớm nữa, nhân viện đều đói bụng, tôi dẫn bọn họ đi ăn, anh...! ! Còn chưa ăn cơm sao?”
Tang Nguyệt nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, ngày đầu tiên lãnh chứng không biết có phải anh bởi vì chờ cô đến bây giờ nên vẫn chưa ăn hay không, nếu anh còn chưa có ăn cơm, cô cũng thể ra ngoài ngồi cùng anh.”
“Ăn rồi.”
Ngữ khí Tần Thịnh lạnh lẽo.
Ừm ,hoá ra là ăn rồi, xem ra là cô tự mình đa tình.
Ăn rồi thì tốt.
Nỗi chột dạ trong lòng Tang Nguyệt bay sạch, hỏi: “Tần tiên sinh, anh có việc gì sao?”
Lần này thời gian trầm mặc càng lâu, lâu đến nỗi Tang Nguyệt hoài nghi đối phương có phải bị mất tín hiệu nên không nghe được lời cô nói, mới nghe thấy phía đầu kia phát ra mấy chữ lãnh khốc: “Bận, cúp đây.”
Tang Nguyệt nghe thấy anh bảo bận, cho rằng anh sẽ trực tiếp dập máy, đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng ngắt máy, biết đối phương là đang chờ cô dập máy trước, đáp lại một câu: “Được, anh bận đi, cúp đây.”
Cúp điện thoại xong, Tang Nguyệt thuận tay lưu số điện thoại của Tần Thịnh lại, để ngừa lần sau anh có gọi điện thoại đến mà hỏi xin hỏi anh là ai thì không tốt lắm.
Lưu tên xong, di động thông báo sắp hết pin, Tang Nguyệt cắm sạc vào, để ở trên tủ đầu giường, lấy giấy hôn thú từ trong túi ra, sổ hộ khẩu,chứng minh thư, còn có tấm thẻ Tần Thịnh cho cô.
Chứng minh thư với sổ hộ khẩu thì bỏ vào tủ đầu giường phòng ngủ, cô ngồi ở mép giường, mở giấy hôn thú ra, tầm mắt dừng ở ảnh kết hôn của hai người.
Trên ảnh chụp, cô và Tần Thịnh đều mặc sơ mi trắng, dưới sự chỉ huy của nhân viên công tác, người cô hơi ghé sát lại, bả vai dựa gần vào ngực anh, thoạt nhìn như là đang rúc vào trong lòng ngực anh, tuy rằng lúc chụp ảnh có hơi xa cách, nhưng kết quả cũng giống như những cặp đôi ân ái khác.
Nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc, Tang Nguyệt dần tìm được một cảm giác chân thật.
Đóng sổ kết hôn lại, đem giấy hôn thú đặt ở cùng chỗ với sổ hộ khẩu và chững minh thư, Tang Nguyệt cầm lấy tấm thẻ Tần Thịnh cho mình, trong đầu nhớ lại lúc sáng nay ở chung với anh và cuộc điện thoại vừa nãy.
Anh đêm qua tăng ca đến khuya, không nghỉ ngơi tốt, giờ vẫn còn bận bịu làm việc.
Đã có nhiều tiền như vậy mà vẫn còn nỗ lực như thế, thật là làm người khác hổ thẹn.
Tang Nguyệt cất thẻ vào trong túi, đi vào thư phòng mở máy tính ra, cô cảm thấy mình cũng phải nỗ lực hơn một chút, không thể lãng phí thời gian, cô đêm nay cũng sẽ tăng ca ở nhà.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa,ánh sáng màu vàng ấm từ cửa sổ thư phòng chiếu xuống hai bóng người ở dưới tầng.
Tần Thịnh hai tay đút túi quần, khẽ nâng cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa sổ thư phòng Tang Nguyệt, cắn môi, sắc mặt âm u.
Dương Duy ở bên cạnh giơ di động ra, lại dò hỏi ông chủ lần nữa, “Tần tổng, muốn huỷ bàn ở Nguyệt Hiên thật sao?”
Tần Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng.
Dương Duy nhìn theo tầm mắt của ông chủ ngẩng đầu nhìn cửa sổ, kiến nghị nói: “Tần tổng, nếu không ngài gọi lại cho Tang tiểu thư, bảo với cô ấy ngài còn chưa có ăn tối, mời cô ấy cùng ăn một bữa.
Nay đã là ngày thứ hai liên tiếp đặt bàn rồi lại hủy bỏ rồi.
“Không gọi.”
Tần Thịnh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Cô ấy ăn rồi.”
“Nhưng ngài chưa ăn.”
Dương Duy đưa ra gợi ý, dạy anh bán thảm: “Ngài có thể nói với Tang tiểu thư rằng ngài vẫn chưa có ăn cơm, đang đợi cô ấy, bảo cô ấy cùng ngài ăn tối.
Tần Thịnh cụp mắt, trầm mặc một lát ,giọng nhỏ đi, ngữ khí sâu kín: “Cô ấy ăn rồi.”