Thẩm Thiên lắc đầu, nói: “Hai câu này, nhìn như cùng một ý nghĩa, trên thực tế là hai ý nghĩa khác nhau.”
“Người trời sinh thích ăn cay, ông rất dễ lý giải, tôi sẽ không giải thích, tương ớt của chúng ta sở dĩ có thể sản xuất và bán ra, cũng là vì có họ tồn tại.”
“Nhưng loại thứ hai, không ăn cay thì ăn không ngon, ông có thể lý giải là, họ không phải là thích ăn cay, chẳng qua là vì ăn cay có thể kích thích vị giác, họ có thể ăn nhiều cơm hơn.”
“Vậy, hạng người nào nhất định phải ăn tương ớt mới ăn được cơm, cần ăn nhiều cơm hơn?”
Nghe Thẩm Thiên nói, Hỉ Lai nghiêm túc suy tư.
Sau một lúc lâu, Hỉ Lai mới mở miệng nói: “Thẩm lão bản, ý của ông là, làm việc ở công trường, hoặc là cần lao động vất vả?”
Thẩm Thiên gật đầu, nói: “Không sai, họ mỗi ngày làm việc nặng nhọc ngoài trời, dầm mưa dãi nắng, lại tiêu hao rất nhiều thể lực, lúc này, người ta rất đói, nhưng lại ăn không ngon.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play