Nghe Thẩm Thiên nói vậy, sắc mặt Lý Trực lúc này mới giãn ra một chút, rồi hắn hơi nghi hoặc nói: “Vậy huynh hỏi cha mẹ ta có ý tứ là?”
“Ta cảm thấy, cha mẹ ngươi tuổi cũng đã lớn, mỗi ngày dầm mưa dãi nắng nhặt ve chai, không chỉ vất vả, mà thân thể cũng không chịu nổi. Nếu như bọn họ bằng lòng, có thể đến xưởng của ta làm một chút việc vặt, lương sẽ theo giá thị trường.” Thẩm Thiên nói.
“Khả năng thu nhập không bằng nhặt ve chai nhiều, nhưng ít ra là một công việc ổn định, không cần chịu khổ phơi nắng dãi mưa, hơn nữa còn có thể ăn ở nhà ăn của nhà máy.”
Nghe Thẩm Thiên nói vậy, Lý Trực ngây người.
Hắn không nghĩ tới mình đã làm ra loại chuyện này, Thẩm Thiên thế mà còn nguyện ý cho hắn một cơ hội, cho cha mẹ hắn một cơ hội làm việc.
Trong lúc nhất thời, Lý Trực hốc mắt đều cảm động đến phiếm hồng: “Thẩm Thiên ca, ta trước đó thật sự không phải người…”
Thẩm Thiên trực tiếp cắt lời hắn, nói: “Lý Trực, chuyện đã qua thì để nó qua đi. Người ta phải nhìn về phía trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play