“Đệ đệ, ngươi nói là thật sao? Ta thật có thể cùng ngươi cùng nhau học bày sạp?” Thẩm Vạn Lan nghe vậy, ngạc nhiên nói.

“Đương nhiên!”

Phụ thân Thẩm Tòng nhìn về phía Thẩm Thiên, hỏi: “Nhi tử, như vậy thật sẽ không để cho đại tỷ của con, đoạt việc buôn bán của con sao?”

“Cha, sẽ không, huyện một có tới bảy tám trăm tên học sinh tiểu học, coi như đại tỷ cùng ta bày ra hai cái sạp hàng, tách ra bán bánh đúc đậu cỏ, cũng không sợ bán không hết.” Thẩm Thiên vừa cười vừa nói.

Còn có hai điểm hắn không nói, đó chính là, trong này còn chưa tính đến bảy tám danh học sinh gia trưởng, cùng với ngoài bánh đúc đậu cỏ, hắn còn có thể bán thêm thứ khác.

Nhìn thấy nhi tử Thẩm Thiên nói như vậy, Thẩm Tòng phu phụ mới không nói gì nữa.

Thẩm Thiên lúc này cũng bắt đầu giảng dạy cho đại tỷ Thẩm Vạn Lan, phương pháp chế tác bánh đúc đậu cỏ và đường đỏ trân châu, còn có một số điều cần chú ý.

Chế tác bánh đúc đậu cỏ này vốn không khó, đại tỷ Thẩm Vạn Lan cũng là người khéo tay, rất nhanh đã học xong.

Thẩm Thiên lúc đầu muốn cùng đại tỷ Thẩm Vạn Lan cùng nhau, chế tác hai thùng sắt bánh đúc đậu cỏ ra, sau đó cùng đi huyện thành bán, nhưng lại bị đại tỷ Thẩm Vạn Lan đẩy ra khỏi bếp.

“Ta hôm nay là ngày đầu tiên theo chân ngươi học tập, những việc này đều giao cho ta làm, ngươi không phải cũng mua quần áo cho Thủy Tiên sao? Còn không mau cầm tới.” Đại tỷ Thẩm Vạn Lan hướng về phía Thẩm Thiên, vừa cười vừa nói.

Thẩm Thiên thấy vậy, cũng chỉ có thể cười gật đầu đáp ứng.

Hắn cầm chiếc váy hoa nhí đi tới nhà hàng xóm Tô Thủy Tiên lúc, đúng lúc Tô thẩm cùng Tô Thủy Tiên đang ăn điểm tâm, trên bàn bày ra cháo hoa đơn giản, một đĩa củ cải muối, một đĩa lạc rang.

“Thẩm Thiên đến? Ăn điểm tâm chưa? Cùng ăn chút?” Tô thẩm sau khi thấy Thẩm Thiên đến, cười hỏi.

“Không được Tô thẩm, ta cầm ít đồ cho Thủy Tiên.” Thẩm Thiên vừa cười vừa nói.

Đang nói chuyện, hắn liền lấy chiếc váy hoa nhí từ trong túi ra, nói với Tô Thủy Tiên: “Thủy Tiên, đây là ta mua cho ngươi váy hoa nhí dài, ngươi mặc vào xem có vừa người không?”

Không có cô gái nào không thích quần áo mới đẹp đẽ, Tô Thủy Tiên nhìn thấy chiếc váy hoa nhí, đôi mắt đẹp sáng lên.

Chợt, nàng lại đỏ mặt nói: “Thẩm Thiên ca, ngươi sao bỗng nhiên mua cho ta váy, cái váy này tốn bao nhiêu tiền……”

“Đúng vậy, tiểu Thiên, hôn sự của ngươi và Thủy Tiên còn phải tốn không ít tiền, lúc này, ngươi cũng không thể tùy tiện tiêu tiền.” Một bên Tô thẩm, cũng phụ họa nói.

Thời đại này nông thôn kết hôn, có rất nhiều chuyện rườm rà, cần chi tiêu cũng rất nhiều.

“Tô thẩm yên tâm, ta không có tùy tiện tiêu tiền, hôn sự của ta và Thủy Tiên, ta nhất định sẽ làm cho thật đẹp.” Thẩm Thiên vẻ mặt thành thật nói với Tô thẩm.

Cuối cùng, hắn mới quay đầu giải thích cho Tô Thủy Tiên: “Ta hôm qua đi huyện thành bày sạp, kiếm được ít tiền, đây là lần đầu tiên ta làm ăn kiếm được tiền, cho nên nghĩ mua cho ngươi một bộ váy hoa nhí.”

Nghe Thẩm Thiên giải thích, Tô Thủy Tiên trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, nhận lấy chiếc váy hoa nhí, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết: “Cảm ơn Thẩm Thiên ca, vậy ta liền không khách khí.”

Nói xong, nàng quay người liền vào phòng, đi thay quần áo mới.

“Tiểu Thiên, đây là bát tự của Thủy Tiên, lúc đầu ta muốn tự mình đưa cho cha mẹ ngươi, ngươi đã đến, ngươi cầm về đi, để cha mẹ ngươi tìm thầy xem bát tự của hai người có hợp không, nếu hợp, liền đặt trước thời gian kết hôn.”

Tô thẩm lúc này, cũng cầm một phong bao đỏ từ trong phòng đi ra, đưa cho Thẩm Thiên.

Thẩm Thiên biết, phong bao đỏ bên trong đựng giấy đỏ ghi bát tự của Tô Thủy Tiên, hắn nhận lấy, nghiêm túc cất kỹ.

“Thẩm Thiên ca, ta có đẹp không?”

Lúc này, Tô Thủy Tiên đã thay quần áo mới, từ trong phòng đi ra, nàng ở trước mặt Thẩm Thiên dạo một vòng, cười hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play