Trước khi chết, một vệt sao băng xẹt qua bầu trời, cậu bé rơi nước mắt thầm ước nguyện trong lòng: Nếu có kiếp sau, cậu hy vọng có một người mẹ yêu thương mình, cho cậu tình yêu và sự ấm áp, hy vọng cậu có thể như những đứa trẻ khác, làm một em bé nhỏ trong vòng tay của mẹ.

Không ngờ cậu thực sự đã được sống lại.

Vậy người phụ nữ đang ở trong cơ thể của dì ghẻ xấu xa kia, có phải là người mẹ tốt mà ông trời đã phái đến để cho cậu tình yêu và sự ấm áp không?

Đôi mắt đen láy của Thịnh Thần có chút nóng bừng.

"Nếu không có gì nữa, vậy tôi xin phép xuống trước." Quản gia cung kính nói.

Hôm nay phu nhân quá bất thường.

Lại còn đối xử tốt với tiểu thiếu gia như vậy.

"Lẽ nào cô ấy nhận ra mình đã quá đáng, muốn sửa đổi để hòa thuận với tiểu thiếu gia, làm một người mẹ tốt rồi sao?"

Nhan Kiều gắp một miếng thịt tôm hùm: "Được, đi đi."

"Cục cưng, con nhìn dì làm gì vậy?" Nhan Kiều thấy cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt đen láy chớp chớp, sáng lấp lánh, như sắp rơi lệ. "Sao con không ăn cơm?"

"Rõ ràng những món ăn này rất ngon mà!"

"Mẹ, con..." Thịnh Thần mím môi, không biết phải nói gì.

Nhan Kiều đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn của cậu: "Trẻ con ngoan ngoãn ăn cơm mới có thể lớn nhanh được. Mau ăn đi."

"Vâng." Thịnh Thần ngoan ngoãn nắm chặt chiếc thìa trong tay, cúi đầu, ăn từng miếng cơm nhỏ.

Trước đây dì ghẻ xấu xa chưa bao giờ cho phép cậu ngồi ăn cơm cùng cô ta.

Khi dì ghẻ xấu xa tức giận, cô ta còn không cho cậu ăn, bắt cậu đói bụng.

Một lớn một nhỏ ngồi ăn cơm trước bàn, ánh nắng vàng nhạt buổi chiều xuyên qua ô cửa kính lớn, chiếu lên người họ, ấm áp và hài hòa như một bức tranh sơn dầu.

...

Quản gia không ngờ rằng phu nhân không chỉ thay đổi thái độ với tiểu thiếu gia, mà ngay cả khẩu vị cũng trở nên lớn hơn.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta còn nghi ngờ phu nhân đang quay clip ăn uống... Chủ yếu là cô ấy ăn quá nhiều!

Trước đây, phu nhân ăn uống theo chế độ ít tinh bột, nhiều protein, rất chú trọng đến calo và lượng thức ăn nạp vào. Một miếng thức ăn cũng phải nhai hơn mười lần mới nuốt. Một bàn đầy thức ăn, cô ấy chỉ gắp một hai miếng mỗi món, nhưng bây giờ, lại ăn gần hết tất cả các món trên bàn?!

"Cô ấy không phải là người rất chú trọng giữ gìn vóc dáng sao? Lẽ nào... cô ấy nhận ra mình bị cả mạng xã hội tẩy chay, nên đã hoàn toàn buông xuôi rồi?"

Sau khi ăn xong, Nhan Kiều xoa xoa cái bụng hơi căng ra, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

"Cục cưng, con ăn no chưa?" Nhan Kiều quay lại nhìn cậu bé.

"No rồi ợ~" Thịnh Thần vô tình ợ một tiếng, âm thanh rất rõ ràng.

Khuôn mặt trắng trẻo của Thịnh Thần ngay lập tức đỏ bừng, đỏ như quả táo Fuji chín.

"Cô ấy sẽ chê mình không lịch sự, không có phép tắc không?"

"Cô ấy sẽ ghét mình giống như dì ghẻ xấu xa không?"

Thịnh Thần đột nhiên cảm thấy hối hận.

"Sao mình lại ăn nhiều như vậy, thật đáng xấu hổ."

Hai bàn tay nhỏ bé của cậu bé buông thõng xuống, bấu chặt vào nhau.

"Cục cưng nhỏ xấu hổ rồi." Nhan Kiều nhẹ nhàng chọc vào má cậu bé. Cảm giác thật tuyệt vời, cô càng chọc càng nghiện.

"Sao cục cưng lại đáng yêu thế này! Cả lúc ợ hơi cũng đáng yêu!"

Thịnh Thần ngước lên, ngơ ngác nhìn cô.

"Cô ấy không chê mình, mà ngược lại còn thấy mình đáng yêu ư?"

"Cục cưng đáng yêu như vậy, dì muốn chụp ảnh cùng cục cưng." Nhan Kiều cúi xuống nhìn cậu bé với khuôn mặt đỏ bừng: "Được không?"

Thịnh Thần bối rối nhìn cô.

Cậu chưa từng chụp ảnh với ai, ngay cả với bố cũng chưa từng.

Cậu luôn rất ghen tị với các bạn ở trường mẫu giáo, họ có rất nhiều ảnh chụp chung với bố mẹ. Màn hình đồng hồ thông minh của họ đều là ảnh chụp chung với bố mẹ, còn cậu thì không có gì cả, giống như một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ rơi.

Thịnh Thần ngây thơ gật đầu.

"Đi thôi." Nhan Kiều bế cục cưng nhỏ từ trên ghế trẻ em lên, đi về phía gương.

Thịnh Thần cẩn thận quan sát người phụ nữ đang ôm mình.

Lần đầu tiên cô ấy ôm cậu, cậu đã lo lắng không yên. Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên nhận ra, vòng tay của cô ấy thật ấm áp.

Người cô ấy có mùi thơm...

Thịnh Thần cẩn thận đưa bàn tay nhỏ bé vòng qua chiếc cổ thon dài như cổ thiên nga của Nhan Kiều.

Khi Nhan Kiều ôm cậu bé đứng trước gương, nhìn người phụ nữ trong gương đang bế con, Nhan Kiều: "...Thật là cạn lời."

Thịnh Thần nhìn người phụ nữ đang ôm mình trong gương, biểu cảm của cô ấy có vẻ hơi kỳ lạ.

"Cục cưng..." Nhan Kiều hít một hơi thật sâu: "Dì nghĩ, trước khi chụp ảnh với con, dì cần phải thay đổi kiểu tóc, trang điểm, và phong cách ăn mặc đã."

Cô vừa mới xuyên sách, chỉ lo ăn uống, bây giờ mới nhớ ra soi gương. Nói thật, người trong gương có vẻ ngoài không khác gì cô, chỉ là người trong gương có mái tóc đen dài thẳng tuột trông rất cứng nhắc, khuôn mặt trang điểm theo kiểu Thái, mặc một chiếc váy dài trắng có tay áo phồng rộng... Nhan Kiều có thể hiểu rằng cô ta muốn đi theo phong cách "cô gái nhỏ thuần khiết, văn nghệ", nhưng thực tế, kiểu tóc, cách trang điểm và bộ quần áo này hoàn toàn không phù hợp với khí chất của nguyên chủ.

Các đường nét trên khuôn mặt của cô vốn dĩ đã rất sắc nét, thuộc kiểu "đậm nét". Vóc dáng cũng cân đối, gợi cảm. Nhìn vào số đo ba vòng, những chỗ cần gầy thì rất gầy, nhưng những chỗ cần có thịt thì cũng không thiếu. Vóc dáng như vậy phù hợp hơn với những bộ quần áo tôn dáng, chứ không phải mặc những bộ rộng thùng thình, che hết vóc dáng đẹp.

Nhan Kiều đặt cục cưng nhỏ xuống: "Cục cưng, dì vào phòng thay đồ một lát nhé."

Thịnh Thần đứng tại chỗ, dõi theo bóng Nhan Kiều đi khuất.

...

Nhan Kiều đi vào phòng thay đồ, cô lấy một chiếc kẹp càng cua, kẹp tóc dài lên, trông không còn cứng nhắc như ban nãy nữa.

Cô kéo cánh cửa tủ đồ ra, phát hiện phần lớn quần áo của nguyên chủ đều thuộc phong cách văn nghệ, thuần khiết. Mặc dù quần áo đều là cỡ tiêu chuẩn, nhưng nguyên chủ có khung xương nhỏ, người lại gầy, mặc những bộ quần áo này vào cứ như mặc bao tải. Nhan Kiều thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play