“Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa đến chỗ thương tâm! Lão bản anh không biết, tôi kỳ thật cũng là con nhà nông thôn xuất thân. Khi còn bé điều kiện gia đình cũng rất kém cỏi, nhìn thấy bọn họ, cũng không khỏi nghĩ đến mình khi còn bé.” La Sâm hồi đáp.
“Anh khi còn bé là dạng gì?” Giang Dương tò mò hỏi.
“Nói ra, lão bản anh có lẽ đều không tin, tôi và trẻ con cùng thôn, trước kia nghèo đến mỗi ngày còn là vì phân và nước tiểu mà đánh nhau chảy máu đầu!” La Sâm cảm khái nói.
“Vì phân và nước tiểu?” Giang Dương nghe vậy xác thực không hiểu ra sao…
“Đúng, lúc đó không có phân bón hóa học, phân và nước tiểu là phân bón tốt nhất cho ruộng đồng. Tôi lúc đó năm giờ sáng đã phải rời giường, cầm cái rổ tre nhỏ, đi khắp núi đồi tìm kiếm… Những đứa trẻ khác cũng không khác mấy. Mọi người thường xuyên vì tranh đoạt mà đánh nhau túi bụi.”
“Nói đến… Tôi cái thân công phu này, đều là tại mỗi lần đánh nhau mài giũa mà luyện thành. Cũng coi như là họa may gặp phúc.” La Sâm sờ sờ mũi mình, có chút ngượng ngùng nói.
“Quả nhiên, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng, bất quá bây giờ chạy ra rồi, cũng đã tốt lắm rồi.” Giang Dương vỗ vỗ vai La Sâm, an ủi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT