“Hay là…… Chúng ta đợi một chút đi. Dù sao ba năm cũng nhanh thôi, chớp mắt cũng qua.” Tiểu Lưu bất đắc dĩ nói.
“Ba năm là chớp mắt? Tới tới tới, ngươi cho ta chớp mắt thử xem! Đồ khốn, ta bình thường đối xử tốt với ngươi như vậy, ba ngàn khối tiền cũng lằng nhằng! Cút ngay cho ta, ta không tin, không có ngươi ta còn mượn không được tiền!” Lạc Thiếu tức giận nói.
Sau đó, hắn lấy điện thoại ra gọi cho mấy thằng bạn khốn nạn của mình: “Uy, Từ thiếu. Cái kia, hôm nay ta ở quán bar hơi quá đà, trong tay hơi gấp. Ngươi chi viện ta một chút đi, chờ mấy ngày nữa ta trả lại cho ngươi.”
“U, Lạc Thiếu. Ngươi còn đi quán bar? Không sợ cha mẹ ngươi đánh gãy chân ngươi? Với lại, bây giờ vẫn là ban ngày, quán bar còn chưa mở cửa, ngươi lấy đâu ra cái gì chi tiêu chơi quá đà? Sẽ không phải đang khoác lác chứ!” Người bạn được gọi là Từ thiếu hiển nhiên rất biết tình cảnh của Lạc Thiếu, mở miệng trêu chọc.
“Ít nói nhảm. Một vạn khối, ngươi có mượn hay không? Không mượn, về sau cũng đừng liên lạc!” Lạc Thiếu nghe vậy tức giận nói.
“Được được được, ngươi Lạc Thiếu đã tự mình mở miệng, chút tiền ấy ta sao lại không cho? Cho ta số thẻ, lát nữa ta chuyển cho ngươi.”
Dù trào phúng, nhưng một vạn khối tiền đối với người như Từ thiếu vẫn là chuyện nhỏ, hắn lúc này đáp ứng nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT