Trên chuyến tàu, người thưa dần rồi cũng đến ga cuối, nơi Vưu Gia phải xuống nông thôn – thành phố Cáp Nhĩ Tân.
Trời đã tối đen. Nhân viên nhà ga thông báo: “Người đến đón các đồng chí phải đến sáng mai mới tới được. Các đồng chí tạm tá túc ở phòng chờ qua đêm nay nhé.”
Mọi người nhao nhao than vãn. Bỗng Trần Quế Lan đứng lên, giọng đầy chính khí hô lớn: “Các đồng chí ơi! Chúng ta từ khắp nơi tụ về đây cũng là cái duyên. Thời tiết này cũng không quá lạnh, chúng ta cứ tạm ở đây một đêm vậy. Nhân viên nhà ga đã chiếu cố chúng ta lắm rồi, phải cảm ơn họ mới phải. Tôi đề nghị thế này, ai không khỏe thì ngồi ghế nghỉ, còn ai khỏe mạnh thì dựa vào hành lý ngủ tạm. Chúng ta phát huy tinh thần một chút, mọi người thấy sao ạ?”
Cả đám nhiệt tình hưởng ứng, các nam sinh còn hô to: “Nhường ghế cho các nữ đồng chí đi! Bọn tôi thế nào cũng được!”
Vưu Gia thầm nghĩ: "Chẳng lẽ không ai để ý đến việc mình là xuyên không nữ à?"
Lai Phúc phấn khích: “Ta thích cái không khí tổ chức này ghê! Đây là phía bắc Cáp Nhĩ Tân đó nha! Hoan nghênh đến với cái nôi này, công chúa nhỏ của ta ~”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play