Vưu Gia chẳng thèm để bụng chuyện của Khi Minh, vẫn ung dung tự tại sống qua ngày, ăn no rồi lại về nhà tẩy não, dỗ dành Tiểu Bạch.
Lai Phúc tặc lưỡi: "Nghiệp vụ này của cô thuần thục quá rồi đó. Đi làm giảng viên cũng chẳng cần huấn luyện!"
"Pua người ta là nghề của tui mà. Có phải không, Phúc Phúc? Sao mà em tốt thế chứ! Tuy năng lực của em cũng thường thôi, nhưng tui vẫn thấy em là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tui. Cũng phải, ngoài tui ra, ai mà dung túng cho em như thế? Em chỉ có đi theo tui mới có tương lai thôi!"
Lai Phúc bĩu môi: "Em lớn rồi, không nghe mấy lời ba hoa chích chòe đó đâu."
Nghiệp vụ này xem ra vẫn cần nâng cao tay nghề a.
Cô chẳng thèm đoái hoài đến Khi bá tổng, ai ngờ hắn lại tìm đến tận cửa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play