Ngày làm việc vẫn tiếp diễn, Vưu Gia vẫn chứng kiến cảnh tượng sư phụ cả ngày vò đầu bứt tai, khổ sở với đống đồ ăn ngổn ngang, cô vẫn khó chịu và bất mãn ra mặt. Mọi người trong bếp đều cố gắng nhường nhịn Vưu Gia, dù sao cô bé này động tay vào việc gì cũng gây chuyện, không chịu chút vất vả hay ấm ức nào, khiến cho cả gian bếp gà bay chó sủa.
Nhưng vẫn có người không tin vào điều đó. Vương Tú Chi ỷ lại vào thâm niên của mình, lười biếng sai Vưu Gia thái rau. Ai ngờ Vưu Gia vung dao thái rau sống thành vụn, mỗi nhát dao phay chém xuống như thần ma loạn vũ, rau bắn tung tóe khắp nơi.
Vương Tú Chi hoảng hồn, nếu rau bị thái hỏng thì người bị mắng là bà ta. Bà ta vừa quát vừa ngăn Vưu Gia lại.
Vưu Gia cắm mạnh con dao phay xuống thớt, cười khẩy nói: "Tôi làm việc thế đấy, nếu bà thấy chướng mắt thì đừng có sai tôi."
Vương Tú Chi cố sức rút con dao ra nhưng không được, đành lớn tiếng bảo Vưu Gia làm cho xong. Vưu Gia hừ lạnh: "Tôi đang bận đấy, bà không thấy tôi rửa rau à? Mắt bà mù rồi chắc?"
Vương Tú Chi tức sôi máu, muốn mắng cho hả dạ nhưng không dám, nếu cứ thế này thì lát nữa sư phụ tỉnh dậy sẽ trách mắng, ảnh hưởng đến công việc. Bà ta đành dịu giọng, nhờ Vưu Gia giúp đỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT