Khi Khánh ma ma dẫn theo hai vị ma ma già bước vào, Vưu Gia còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Khánh ma ma cười nói, giọng điệu đầy ẩn ý: "Đây là Trương ma ma, từng hầu hạ bên cạnh Thái Hậu, tay nghề làm điểm tâm cực khéo. Còn đây là Lưu ma ma, trước kia là quản sự ở lãnh cung, cầm kỳ thi họa đều tinh thông cả đấy. Phu nhân thật có phúc!"

Vưu Gia thầm nghĩ: "Khánh ma ma, bà nhìn ta có giống đang vui lắm không?" Rõ ràng là đào hố, phủi đất lấp mình thì có!

Vưu Gia chỉ muốn khóc ròng. Người ta xuyên không thì khí phách ngút trời, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Sao đến lượt mình chỉ có học, học nữa, học mãi thế này? Tương lai của nàng đâu chứ?

Lai Phúc vội an ủi: "Nghĩ thoáng ra đi Gia Gia. Khánh ma ma còn cả tá lão tỷ muội nữa cơ mà, cứ từ từ rồi khoai cũng nhừ!"

Vưu Gia nghe xong liền oà khóc nức nở.

Trong khi Vưu Gia đang vùi đầu vào biển kiến thức thì Vưu Lâm bên kia lại vô cùng đắc ý. Nàng ta đã dâng lên phương pháp làm xi măng, được Thánh Thượng hết lời khen ngợi Tứ hoàng tử. Cứ đà này, thăng quan tiến chức chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Nhưng ai ngờ, Tứ hoàng tử vẫn chưa thỏa mãn, còn yêu cầu nàng ta nghĩ ra thứ gì đó có lợi cho dân cho nước để hắn ta liên tục gia tăng uy vọng.

Vưu Lâm chỉ là một cô gái bình thường, trước khi xuyên không cũng đâu có kiến thức sâu rộng đến thế. Nàng nhớ được công thức xi măng cũng chỉ vì hồi xưa ba nàng xây nhà cứ lẩm bẩm suốt ngày thôi. Cái khác thì nàng biết gì chứ?

Cuối cùng, Tứ hoàng tử tỏ ra thất vọng. Nhưng hắn ta tin rằng Vưu Lâm vẫn còn được thần tiên chỉ điểm, nhất định phải biến nàng ta thành người một nhà thì hơn.

Đến khi trái cây trên cây thành thục, Vưu Lâm cũng được một chiếc kiệu nhỏ đưa vào phủ Tứ hoàng tử, trở thành thị thiếp của hắn.

Khi Phùng quản gia báo tin này cho Vưu Gia, nàng ngây người như phỗng.

Một lúc sau, nàng lắp bắp hỏi: "Vậy Trần Cẩm Tú cũng đồng ý sao? Bà ta rộng lượng đến mức đội mũ xanh cho mình luôn à? Vưu Tuyên đâu? Hắn có biết chuyện này không?"

Phùng quản gia cười khẩy: "Ai mà không biết chứ? Chuyện này còn do chính Vưu đại công tử thúc đẩy đấy. Trần Cẩm Tú cũng cam chịu rồi. Giờ người ta tuyên bố với bên ngoài là Vưu đại tiểu thư mắc bệnh hiểm nghèo, không qua khỏi. Trên đời này không còn Vưu Lâm nữa, chỉ có Vưu thị thiếp của Tứ hoàng tử phủ thôi."

Vưu Gia "!!!". Mẹ nó, cái quái gì thế này? Tự mình xóa sổ mình luôn à?

Lai Phúc cũng kinh ngạc tột độ, nó nhảy cẫng lên nói: "Gia Gia cứ đợi đấy, ta đi xem rồi về làm cho tam quan của tỷ rụng rời luôn cho xem!"

Vưu Lâm thật ra cũng bị Vưu Tuyên tẩy não rồi. Đến khi ngồi lên kiệu hoa thì mới hối hận, nhưng đã quá muộn, nàng không còn lựa chọn nào khác.

Giờ nàng chỉ có thể dốc toàn lực phò tá Tứ hoàng tử, giúp hắn ta bước lên ngôi vị hoàng đế, như vậy mới không uổng phí sự hy sinh và trả giá của mình. Còn Trần Cẩm Tú ư? Coi như không có duyên phận.

Vưu Lâm tự tin rằng năm sau sẽ có nạn hạn hán. Nàng nhớ rõ trong sách nói lúc đó giá lương thực sẽ tăng vọt. Chỉ cần nàng báo cho Tứ hoàng tử chuyện này, rồi khuyên hắn ta tích trữ lương thực trước, thì dù là kiếm được một khoản lớn hay là bố thí cho dân chúng, đều là công lớn cả.

Quả nhiên, Tứ hoàng tử nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn sai người chuẩn bị một phần. Hắn nghĩ rằng, dù có sai thì cũng chẳng tổn thất gì, nhưng nếu đúng thì lại là chuyện khác.

Vưu Gia thu xếp xong của hồi môn, lại lấy ngân phiếu ra mua rất nhiều thôn trang gần đó, rồi thông báo cho mọi người trồng lương thực, nhưng không được bán đi. Ở mấy thôn trang trồng khoai lang và khoai tây, Vưu Gia định làm miến. Nhưng nghe Lai Phúc báo là sắp có nạn hạn hán, nàng càng không thể bán đi.

"Gia Gia, tỷ nhớ cả nội dung trong sách cơ đấy? Thì ra tỷ thâm tàng bất lộ nha!"

Vưu Gia xua tay nói: "Đâu có. Ta chỉ định thử nhập lậu một ít đồ vào không gian thôi, ai ngờ lại trúng phóc. Chắc là nhờ vận may cẩm lý của ta đấy. Xem đi, đây là đãi ngộ của con gái cưng của ông trời đấy. Ông bô Thiên Đạo của ta sợ ta đói!"

Lai Phúc hưng phấn nói: "Vậy ta cũng là con cưng của Thiên Đạo rồi! Đừng quên, ta là bố như a tử của tỷ nha!"

"Ngươi là huynh đệ của ta á? Ta thấy ngươi định ăn đòn thì có!"

Lai Phúc bĩu môi, sao lại còn có chuyện phân biệt đối xử thế này chứ!

Vưu Gia nói với Phùng quản gia: "Phùng thúc, ta nghe được tin là Tứ hoàng tử đang thu gom lương thực khắp nơi. Vưu Lâm đoán rằng Đại Chu triều ta sắp có nạn hạn hán. Không biết có thật không?"

Phùng quản gia trầm mặc một lát rồi trầm giọng nói: "Thà tin là có còn hơn không, nhỡ đâu!"

Vưu Gia cũng nghĩ vậy, bèn bảo Phùng quản gia đi làm. Về phần làm thế nào thì ông ấy hiểu rõ hơn nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play