Cuộc sống cứ thế trôi qua bình lặng. Mỗi tối, Tiết Ảnh Xuyên lại kể cho Vưu Gia nghe những chuyện đã qua, những kỷ niệm vui buồn thời trai trẻ. Dù chưa có mối quan hệ xác thịt, tình cảm giữa hai người ngày càng thêm gắn bó.

Hôm nay, Vưu Gia cất công hầm một nồi canh bổ dưỡng, được ma ma Khánh hết lời khen ngợi. Nàng vui vẻ vênh váo, chỉ mong mau đến tối để Tiết Ảnh Xuyên được nếm thử.

Đến bữa tối, Vưu Gia trịnh trọng bưng bát canh ra khoe: "Chàng nếm thử tay nghề của thiếp xem, có phải là đặc biệt ngon không?"

Tiết Ảnh Xuyên uống một ngụm, cười đáp: "Đây là bát canh ngon nhất ta từng được uống."

Vưu Gia trong lòng tự đắc vô cùng.

Hai người nằm trên giường trò chuyện, Tiết Ảnh Xuyên bỗng nhắc đến một chuyện: "À phải rồi, Gia Gia có biết huynh trưởng và Trần Cẩm Tú đều đã bái Tứ hoàng tử làm chủ không? Chuyện này còn là do đích tỷ của nàng ầm ĩ lên đấy, giờ chẳng còn là bí mật nữa."

Vưu Gia kinh ngạc trợn tròn mắt. Chuyện gì thế này?

Nàng nhớ rõ Tứ hoàng tử là người cuối cùng lên ngôi hoàng đế mà.

Lai Phúc lật giở cuốn tiểu thuyết, xác nhận: "Đúng vậy, hắn là hoàng đế đời sau. Nhưng dòng thời gian này sớm hơn gần mười năm rồi!"

Vưu Gia lo lắng hỏi Tiết Ảnh Xuyên: "Phụ hoàng đang ở thời kỳ cường thịnh, lúc này đã vội vàng đứng vào hàng ngũ có phải là quá sớm không? Phụ thân thiếp đâu? Người cũng đã tỏ thái độ rồi sao?"

Tiết Ảnh Xuyên trấn an nàng: "Nhạc phụ là người khôn khéo. Có lẽ người đã sớm biết được điều gì đó, nên để tránh hiềm nghi, đã xin cáo lão hồi hương rồi. Người sai người đến báo cho ta biết, không lâu nữa sẽ dẫn cả gia tộc về Tương huyện."

Vưu Gia thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy cũng tốt. Cha cũng đã lớn tuổi rồi, về quê dưỡng già cũng hay. Nhưng Vưu Tuyên và Trần Cẩm Tú có phải là đầu óc bị úng nước rồi không?"

Tiết Ảnh Xuyên không nhịn được bật cười: "Đúng là không được thông minh cho lắm."

Hắn lại hỏi: "Gia Gia không xem trọng Tứ hoàng tử sao?"

Vưu Gia lắc đầu: "Cũng không hẳn, chỉ là hiện tại biến số còn quá lớn, vội vàng lựa chọn là không sáng suốt. Còn chàng thì sao? Chàng thấy thế nào?"

"Gia tộc Tiết gia ta chỉ trung thành với Thánh Thượng! Trung thành với lê dân bá tánh. Tuyệt đối không tham gia vào chuyện tranh giành ngôi vị."

Lai Phúc lại lẩm bẩm: "Người ngốc nghếch thuần khiết như vậy không còn nhiều đâu."

Thời gian trôi qua thật nhanh, Tiết Ảnh Xuyên sắp phải lên đường. Vì thời gian ở chung này quá tốt đẹp, Vưu Gia muốn chuẩn bị cho chàng chút gì đó để ăn dọc đường, dù sao nàng cũng muốn tỏ ra là người hiền thê.

Lai Phúc bĩu môi: "Vì sao cứ phải tự tạo cho mình một hình tượng dễ sụp đổ như thế chứ? Không biết xấu hổ à?"

Vưu Gia bực mình: "Cẩu Thặng, chúng ta thương lượng chút đi. Từ giờ ta cần thì ngươi xuất hiện, ta không cần thì ngươi cứ ở yên đó chờ ta gọi, thế nào?"

Lai Phúc câm nín: "Cẩu Thặng? Cái con yêu tinh nào đấy? Ta là Lai Phúc đại nhân!"

Thực ra Vưu Gia cũng chẳng biết làm gì nhiều, nhưng những video dạy nấu ăn nàng xem đâu phải là vô ích. Đại khái nàng vẫn biết làm thế nào.

Lúc này, đầu bếp trong phủ đang phải chịu khổ sở, bị Vưu Gia hành hạ đến tiều tụy.

"Chà bông này phải làm mỏng hơn nữa, còn phải rắc thêm vừng! Thịt vụn này cũng không tệ, nhưng vẫn thiếu chút hương vị, nếu thêm chút ớt cay thì tốt... Khô bò này ngon đấy, cái này cũng được..."

Tiết Ảnh Xuyên bận rộn thu xếp, Vưu Gia còn bận rộn hơn cả chàng. Chàng biết thời gian gần đây tiểu thê tử đang cật lực chuẩn bị đồ ăn cho mình, trong lòng vô cùng vui sướng. Nhưng đến lúc trở về, đối mặt với căn phòng trống trải, e rằng sẽ rất hụt hẫng.

Đến ngày Tiết Ảnh Xuyên phải đi, Vưu Gia nhìn người nam nhân khoác trên mình bộ áo giáp, bỗng chốc cảm thấy, đây chẳng phải là cái gọi là anh hùng cái thế thường thấy trong tiểu thuyết sao?

Thật khiến người ta muốn nhào tới ôm ghì lấy mà!

Tiết mẫu đang sụt sịt khóc lóc tiễn con trai, nhưng khi nhìn thấy Vưu Gia mang ra một cái bọc lớn đưa cho con trai mình, bà liền chẳng còn chút thương cảm nào, chỉ thấy vui mừng. Xem ra, có vợ vẫn hơn, biết quan tâm người khác hơn nhiều.

Tiết đại tẩu và Tiết nhị tẩu đều bĩu môi, nhưng cũng không nói gì.

Tiết Ảnh Xuyên bái biệt cha mẹ, nhìn Vưu Gia thật sâu một cái, chỉ dặn dò nàng có việc gì cứ nói với cha mẹ chàng, chuyện nhà mẹ đẻ cũng vậy, đừng sợ phiền phức.

Vưu Gia ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Sau khi Tiết Ảnh Xuyên rời đi, Vưu Gia lại trở về giai đoạn ăn không ngồi rồi. Nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm, nàng sai ma ma Khánh ra ngoài nghe ngóng xem bên ngoài có chuyện gì mới mẻ, bát quái hay không.

Chờ ma ma Khánh trở về, liền thần sắc cổ quái nói: "Lão nô nghe được các bá tánh đều đang truyền tai nhau, đại tiểu thư nói mình được thần tiên chỉ điểm, đã biết một loại phối phương gọi là xi măng. Trần Cẩm Tú và đại công tử đều đã làm môn khách của Tứ hoàng tử, lại còn làm ra những chuyện có lợi cho nước cho dân, hiện giờ bá tánh đều rất có cảm tình với Tứ hoàng tử."

Vưu Gia gật gật đầu, rồi cười nói: "Ma ma, nói với mẫu thân một tiếng, chúng ta về nhà mẹ đẻ thăm người xem."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play