Diêu Dao hệt như đứa trẻ được nuông chiều quá mức, hễ có điều gì không vừa ý là lại cảm thấy thế giới này thật bất công.
Cô ta thao thao bất tuyệt, hết chuyện nọ đến chuyện kia của Cận Phi Phàm, rồi vẫn luôn nhấn mạnh một điều: A Mạc ca ca của cô ta là tốt nhất, Vưu Gia không xứng.
"Vậy thì sao? Rốt cuộc cô muốn biểu đạt điều gì? Tôi có thể ngồi đây nghe cô lải nhải chỉ vì nồi lẩu này cô mời đấy. Không thì tôi đi lâu rồi. Thứ nhất, cô không phải mẹ Cận Phi Phàm. Cô không có quyền quản chuyện anh ta giao du với ai. Thứ hai, bản thân cô cũng có bạn trai rồi, thế nào là đúng mực cô hiểu chứ? Thứ ba, cái này mới quan trọng này, A Mạc ca ca của cô thích tôi đến chết đi sống lại. Cô làm gì được nào? Dù tôi có xấu xí, đầy rẫy khuyết điểm, anh ta vẫn cứ yêu tôi đến không kiềm chế được. Cô thấy tức không? Thật ra tôi cũng chẳng hiểu nổi Tiêu tổng yêu cô ở điểm gì nữa, chắc cả hai ta đều gặp phải cái gọi là 'não tàn khi yêu' rồi! Tạm biệt, cô em. Về nhà ăn nhiều đường vào nhé, dù sao tôi cũng đã rót cho cô một bụng canh gà độc rồi."
Lời này khiến Diêu Dao cảm thấy tam quan vỡ vụn. Cô ta còn đang ngơ ngác thì Vưu Gia đã đứng dậy bỏ đi. Về đến nhà, cô thấy Cận Phi Phàm đang đeo tạp dề, chuẩn bị đồ ăn cho Cảnh Sát Trưởng.
"Meo meo... Meo meo..." (Ngươi thật là, ta cùng nhãi con của ta ở chung rất tốt.)
"Em về rồi à? Hôm nay về sớm thế, có phải thấy khó chịu ở đâu không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play