Ba ngày hồi môn của Vưu Lâm trôi qua mà không gây nhiều sóng gió. Trần Cẩm Tú khéo ăn khéo nói, dỗ ngon dỗ ngọt khiến Vưu Lâm cam tâm tình nguyện dâng hết của hồi môn vốn chẳng có bao nhiêu. Nhưng Vưu Lâm lại cảm thấy, hiện tại trả giá đều đáng giá.

Nàng còn chạy về khoe khoang trong sân Vưu gia: "Ta biết trước kia ta làm có chút tổn thương đến muội muội, nhưng muội cũng coi như nhờ họa được phúc. Muội đừng chấp nhặt với ta. Ta và Cẩm Tú ca ca thật sự yêu nhau, muội cũng coi như giúp người thành đạt. Hơn nữa này, nếu không có ta, muội cũng đâu gả được vào nhà tốt như vậy, đúng không? Lần này thành thân, ta coi như đã nhìn thấu, cha thì dựa vào không được, mẹ thì như vậy, ta lại càng cô đơn. Chúng ta tỷ muội nhất định phải nương tựa lẫn nhau mới tốt, muội nói có phải không?"

Vưu Gia cười lạnh đáp: "Thật ra nói là vì tỷ mà muội mới tìm được nhà chồng tốt như vậy, lời này cũng không sai. Rốt cuộc nếu không có tỷ không biết kiềm chế, bất hiếu, ác độc thì sao làm nổi bật được muội tốt đẹp như vậy. Thật sự cảm ơn tỷ. Cái ơn này muội sẽ nhớ kỹ."

Vưu Lâm tức tối: "Mẹ nó, còn có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"

Vưu Gia tỏ vẻ không thể, tiếp tục nói: "Thật ra muội cũng rất đau lòng cho tỷ. Của hồi môn ít như vậy, còn phải gánh nhà chồng. Không khéo vài năm nữa lại không có chỗ nào mà về, còn phải tự bỏ tiền túi ra nuôi tiểu thiếp cho tướng công. Trần phu nhân lại có con, tỷ và đại ca chẳng phải là kẻ đáng thương, không có mẹ giúp đỡ chống lưng, có phải khóc cũng không biết khóc vào đâu không? Nhưng mà này, lần sau đừng đến chỗ muội nữa, muội phiền lắm, không có lòng trắc ẩn cho tỷ đâu. Còn chuyện cùng nhau nương tựa, thôi đi, rốt cuộc muội ghét tỷ, chỉ hận không viết lên trán ấy. Tỷ cũng không còn nhỏ, ít nhiều cũng hiểu chút chuyện chứ."

Vưu Lâm cuối cùng khóc lóc bỏ đi.

Lai Phúc thương cảm tặc lưỡi: "Tiểu thư chọc nàng làm gì?"

Vưu Gia nói xong toàn thân thoải mái, cảm giác còn có thể ngủ một giấc trưa. Nhưng Khánh ma ma xuất hiện: "Tiểu thư, giờ này người phải cùng ta học dược thiện."

Vưu Gia thầm than: "Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi."

Lai Phúc lanh chanh nói: "Gia Gia, ta đi ngủ trưa thay người nha ~"

"Vậy ngươi rốt cuộc có ích lợi gì?"

"Giải buồn, bồi mắng, bát quái, kéo chân sau..."

Vưu Gia cạn lời: "Tự nhận thức bản thân vẫn rất rõ ràng."

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong sự học tập không ngừng của Vưu Gia. Trong khoảng thời gian này tăng cường huấn luyện, vẫn là rất hữu dụng. Tuy rằng chỉ học được đại khái bản lĩnh của Khánh ma ma, nhưng cũng đủ dùng rồi.

Ngay khi Vưu Gia may mắn sắp đến ngày thành thân, Khánh ma ma như nhìn thấu được sự đắc chí của nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hoàng hậu nương nương phái lão nô đến bên cạnh tiểu thư, chính là để lão nô đem toàn bộ bản lĩnh dạy cho người. Sau khi người kết hôn chúng ta còn có rất nhiều thứ phải học."

Vưu Gia thầm kêu: "Bên này lên bờ cũng vất vả vậy sao?"

Lai Phúc không biết sống chết lẩm bẩm hát: "Sống đến già học đến già, ký chủ ai mệt ta hưởng phúc, ký chủ học tập ta bồi đọc, rảnh rỗi xem Kim Bình Mai lạp lạp lạp..."

Vưu Gia bất lực: "Thật sự có một loại kho*i c*m mặc kệ ta sống chết mà!"

Bận rộn mãi rồi cũng đến ngày thành thân. Vưu Gia sáng sớm đã bị Khánh ma ma đánh thức, nào là se lông mặt, trang điểm, rồi còn Toàn Phúc nhân đến chải tóc, thật nhiều thật nhiều việc. Chờ làm xong hết thảy, Vưu Gia đã tinh bì lực tẫn.

Nàng thầm oán: "Thời xưa ít người ly hôn, phỏng chừng cũng là vì hôn lễ quá phiền toái. Dù sao đàn ông đều một dạng, sống với ai mà chẳng sống."

Lai Phúc không hiểu liền hỏi: "Gia Gia, cái mặt khỉ người trang điểm ở thế giới loài người có được coi là đẹp không?"

Vưu Gia tự tin nói: "Đương nhiên, ta đẹp nhất. Có chút văn hóa vào, cái này gọi là đào hoa trang ~"

Lai Phúc nửa hiểu nửa không, không nói gì.

Vưu Gia xem như mười dặm hồng trang xuất giá. Tuy rằng là thứ nữ, nhưng lại có thánh chỉ chỉ hôn, gả vào nhà cao cửa rộng, rất nhiều gia tộc đều nể tình đến chúc mừng. Hơn nữa nhà ngoại tiện nghi của nàng cũng cho rất nhiều của hồi môn.

Vưu Gia chỉ là cười đáp lễ, nhưng không hứa hẹn bất cứ điều gì, ra vẻ nhút nhát sợ phiền phức, cái gì cũng không hiểu biết. Người nhà ngoại thấy Vưu Gia như vậy, liền biết không thể trông chờ gì được.

Vưu Lâm cũng trở về đưa dâu, nhưng nhìn hết thảy trước mắt, trong lòng chua xót cùng đố kỵ thế nào cũng không kiềm chế được. Đang định nói vài câu khó nghe, đã bị Trần Cẩm Tú nắm tay, Vưu Lâm mới tỉnh táo lại. Hiện tại chưa phải lúc, chờ xem, sớm hay muộn, đứa em gái này sẽ phải quỳ xuống cầu xin nàng. Mọi người cứ chờ xem.

Nhưng khi Vưu Gia bái biệt cha mẹ, vốn dĩ hết thảy đều tốt đẹp. Tra cha dặn dò vài câu, sau đó đến huynh trưởng cõng ra cửa, Vưu Tuyên lại làm bộ làm tịch không muốn cõng người ra ngoài, muốn làm khó Vưu Gia. Vưu Lâm lại cảm thấy thống khoái. Ai ngờ, Tiết Ảnh Xuyên trực tiếp cõng đi luôn.

Vưu Tuyên không vui, Vưu Lâm ghen ghét, tra cha mặt đen.

Vưu Gia lại cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play