Hai ngày sau khi Vưu phụ đi, ông trở về nhà với vẻ mặt phong trần mệt mỏi nhưng đầy hớn hở.
"Lần này nhà mình phát đạt to rồi!" Ông nói. "Ta đã báo chuyện này với thôn trưởng, rồi cùng nhau đến báo với tri huyện. Tri huyện đích thân theo ta lên núi xem xét. Nghe ý của tri huyện thì đám người kia là quan binh thời tiền triều, trên đường vận chuyển đồ vật. Sau khi thua trận, họ bặt vô âm tín. Hoàng đế ta phái người tìm kiếm bao lâu nay mà không có tin tức gì. Ai ngờ lần này mình lại vớ bẫm."
Vưu Gia sốt ruột hỏi: "Vận là thứ gì ạ? Nhà mình có được thưởng gì không?"
Lai Phúc góp lời: "Vận đồ vật là bạc đấy, con nghe tri huyện lẩm bẩm như vậy."
Vưu Gia cảm thấy tổn thất một trăm triệu, không còn gì đau hơn. Nhưng vẫn chưa hết, tri huyện đại nhân còn đích thân hỏi chuyện cô bé.
Tri huyện nhìn cô bé trước mặt, da trắng như tuyết, vẻ mặt đáng yêu, cố gắng dịu giọng: "Cháu có thể kể rõ hơn cho ta nghe, rốt cuộc cháu đã phát hiện ra chuyện này như thế nào không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play