Kỷ Sở không dám nhúc nhích, móng tay gần như bấu sâu vào da thịt mà vẫn không tỉnh táo lại được. Anh thậm chí còn ảo tưởng mình cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô – nóng hầm hập, rõ ràng truyền sang người anh.
Khương Diêm ôm anh thật lâu mới buông ra, lẩm bẩm: "Em vừa mở mắt đã ở đây, cũng không biết đây là xe của ai. May mà là anh, làm em sợ chết khiếp!"
Kỷ Sở nhìn cô một lúc lâu, như phát hiện ra điều gì vốn không thể xảy ra. Rất lâu sau, anh mới chấp nhận sự thật mình đã bệnh đến tận xương tủy, vừa tiếp nhận vừa đưa tay vuốt tóc cô, khẽ nói: "Vẫn còn biết nói."
"Có chuyện gì à? Anh bình thường có chịu nói đâu. Sao anh trưởng thành vậy, em vừa nãy suýt không nhận ra…" Khương Diêm nói một tràng.
Kỷ Sở lặng lẽ nhìn "ảo giác" của mình, cảm thấy lần gặp lại này khác hẳn với những gì anh từng tưởng tượng. Dường như… cô nói nhiều hơn. Nhưng cũng ồn ào hơn.
Kỷ Sở đã chắc chắn bệnh của mình không nhẹ. Ban đầu anh còn phân vân nên đi bệnh viện để điều trị rồi quay lại cuộc sống bình thường, hay là nghỉ việc, về nhà sống cả đời trong ảo giác của chính mình.
Nhưng ngay khoảnh khắc Khương Diêm lao đến ôm anh, anh lập tức vứt bỏ phương án đầu tiên. Điều duy nhất anh nghĩ tới là phải bảo quản gia sắp xếp để mình ở cạnh Khương Diêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT