Những giống hoa hồng mang từ Daulle quốc về đã được gieo trồng. Nguyễn Tê vốn tưởng rằng chúng sẽ không sống nổi, nhưng Ansel đã nỗ lực chăm sóc một thời gian, vậy mà lại trồng thành công.
Cả một vùng hoa hồng rực rỡ, ướt át, đẹp đến lạ thường.
Thế là, Ansel bắt đầu thử trồng thêm những loài hoa khác.
Một con chim bói cá từ Daulle quốc ngậm hạt giống hoa tới, bộ lông đuôi xinh đẹp ánh lên lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thiếu niên khẽ rũ hàng mi dài cong vút, đầu ngón tay vuốt ve một đóa nụ hoa, xem như phần thưởng cho chim bói cá.
Chim bói cá rướn cổ ngậm lấy, vỗ cánh bay đi.
Nguyễn Tê từ trong sơn động đi ra tìm Ansel, liền thấy cậu đang ôm mái tóc bạc của mình, ngồi xổm trên mặt đất, rũ mắt không biết suy nghĩ gì.
Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Ansel, có chút nghi hoặc: "Em đang xem gì vậy?"
Ansel chớp chớp mắt: "Em đang chọn một đóa hoa đẹp nhất."
Thiếu niên hơi ngước mặt nhìn nàng, đôi mắt xanh nhạt quen thuộc, vì tóc bạc quá dài nên cậu quấn lại ôm vào lòng, trông thật mềm mại ấm áp.
Cậu nói: "Em muốn chọn một đóa đẹp nhất tặng cho chị."
Nguyễn Tê khựng lại một chút, cong môi cười rộ lên.
Nàng sờ sờ đôi long giác nhỏ nhắn của Ansel, cười tủm tỉm cong mắt: "Thích chị đến thế cơ à, muốn tặng chị cả những bông hoa đẹp nhất."
Long giác là nơi mẫn cảm nhất của Ansel, đặc biệt là khi bị Nguyễn Tê chạm vào.
Nàng vừa chạm, Ansel liền đỏ mặt, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, ngập một tầng hơi nước mỏng manh.
Thiếu niên đỏ mặt, khẽ rũ xuống đôi mày xinh đẹp, giơ tay sờ sờ long giác của mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chỗ này không thể tùy tiện chạm vào."
Cậu sẽ nóng lên mất.
Nguyễn Tê nghiêng nghiêng đầu: "Rõ ràng trước kia em nói chị có thể tùy tiện chạm vào mà."
Nàng ra vẻ khổ sở, thương tâm, ủy khuất lên án cậu: "Em thay đổi rồi."
Ansel ngơ ngác chớp mắt, có chút luống cuống rũ mắt xuống, hàng mi dài run rẩy.
Một lúc sau, thiếu niên cắn cắn đôi môi mỏng manh, hơi cúi đầu, đưa hai chiếc long giác đã có chút ửng hồng đến trước mặt Nguyễn Tê.
Thiếu niên rũ xuống đôi mày xinh đẹp, trông ngoan ngoãn vô cùng, giọng nói cũng mềm nhũn: "Cho chị sờ."
Quá ngoan, ngoan đến mức có chút mê người.
Nguyễn Tê mím môi, đưa tay đỡ lấy vai cậu, hơi ngước mặt, nhẹ nhàng hôn lên long giác giữa mái tóc bạc.
Một nụ hôn rất nhẹ, mang theo chút lạnh lẽo của buổi sớm.
Nguyễn Tê cong mắt: "Không trêu em nữa đâu."
Tiểu đồ đệ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy cần phải trân trọng thật kỹ.
Chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ dừng trên long giác, ngay lập tức đã gây nên một trận lửa cháy lan đồng cỏ, Ansel đột nhiên đỏ mắt, đôi mắt ngập nước, đến cả đuôi mắt cũng nhuộm một màu khói.
Thiếu niên không còn vẻ thanh lãnh, đạm nhiên, khi ngước mắt nhìn lại, đôi mắt ướt át, uốn lượn ra vài phần mị sắc đậm đặc.
Ansel liếm liếm môi, long giác giữa mái tóc bạc đã đỏ ửng.
Cậu vươn tay kéo lấy ống tay áo Nguyễn Tê, giọng nói khàn khàn: "Elyse."
Nguyễn Tê cảm thấy có chút không ổn, cảnh giác lùi về sau một bước: "Ừm?"
Ansel cong cong đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm nàng: "Em muốn."
Nguyễn Tê: "..."
Nàng không có cơ hội từ chối, đã bị thiếu niên ôm lên.
Bên ngoài, mặt trời dần nhô lên, ánh vàng nhạt chiếu lên những đóa hoa hồng kiều diễm, giữa những bụi hoa ẩn giấu hạt giống hoa mà Ansel đã tùy tay buông xuống.
Nguyễn Tê cố gắng giãy giụa: "Bây giờ là ban ngày."
Như vậy không tốt.
Ansel hơi cúi đầu, đôi môi mềm mại dính dính quấn lấy nàng, giọng nói khàn khàn, lại mềm nhũn, mang theo một chút ủy khuất: "Em khó chịu."
Nguyễn Tê còn có thể nói gì đây, nàng làm sao nỡ nhìn Ansel khó chịu.
Nàng thở dài, ngước mặt trao đôi môi cho cậu.
Sủng bái.