Nguyễn Tê và mọi người được trực thăng đưa thẳng về sân thượng bệnh viện. Vừa bước xuống, tiếng gió rít bên tai nghe vừa lạnh lẽo vừa chói tai.
Cuối cùng cũng đặt chân lên mảnh đất quen thuộc, ai nấy trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm. Thì ra, nơi bình yên này mới là nơi họ thuộc về, nơi họ nên sống.
Cố Phi tuy mệt mỏi nhưng cũng không giấu được vẻ phấn khích. Cứ như vừa từ cõi chết trở về vậy.
Nguyễn Tê gọi điện cho bố mẹ Tống Cẩm. Cô không nói nhiều, chỉ báo mình đã về đến nơi.
Ông Tống lập tức tự lái xe đến đón con gái.
Đứng chờ xe bên đường, Nguyễn Tê mới chợt nhận ra mình vẫn chưa thay quần áo, trên người còn dính đầy vết máu loang lổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT