Ansel ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Cậu bé đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Nguyễn Tê, rồi bị cô nắm chặt lấy.
Nguyễn Tê mím môi, không nhịn được bật cười.
A, tóm lại vẫn là để cô đạt được mục đích.
Dù sao cũng là mảnh nhỏ chủ động "thông đồng" cô, cho dù tiểu đồ đệ thật sự có ký ức, đến tìm cô tính sổ, cô cũng chẳng cần phải áy náy.
Ansel chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn cô.
"Elyse là của ta sao?"
Nguyễn Tê cong môi cười, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừ."
Thiếu niên hiện tại thật ra chưa hiểu những khế ước phức tạp của loài người, nhưng cậu biết, tiểu công chúa là của cậu.
Ansel liền cong đôi mày xinh đẹp, an tâm mỉm cười.
Trong khi đó, Vương hậu hoàn toàn không biết cô công chúa nhỏ nhà mình và ác long trong truyền thuyết đã "tư định chung thân". Bà vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Ánh mắt bà đảo quanh đại sảnh được trang hoàng tinh xảo, đột nhiên lên tiếng.
"Công chúa Ibera đâu?"
Mọi khi những hoạt động thế này, Ibera đều đến từ rất sớm.
Thị nữ khẽ đáp: "Vừa nãy đã đến rồi ạ, có lẽ giờ ra ngoài đi dạo."
Vương hậu chỉ thuận miệng hỏi, nghe vậy cũng không để ý nữa.
Còn Ibera, "ra ngoài đi dạo" lại đến nhà bếp của vương cung. Ibera thường xuyên đến đây để làm điểm tâm cho Vương hậu và Quốc vương. Mọi người thấy cô đến, liền nhường cho cô một chỗ.
"Công chúa Ibera hôm nay cũng muốn tự tay vào bếp sao?"
Hôm nay là yến hội long trọng, công chúa Ibera vẫn nguyện ý tốn công sức tự mình xuống bếp, thật là hiền thục.
Ibera nhàn nhạt cười, không phủ nhận.
Chỉ là, Ibera trù nghệ thuần thục tinh vi ngày thường giờ lại có vẻ hơi lơ đãng, ánh mắt luôn dừng lại trên những món ăn đã được chuẩn bị sẵn, sắp đưa lên yến tiệc.
Cô cắn môi, nhớ lại những lời Callister đã nói, biết rằng mình không còn đường lui.
Ibera chung quy vẫn là ra tay, mang theo chút may mắn mong manh.
Yến hội chính thức bắt đầu, các sứ thần nước ngoài dẫn đầu tiến vào. Người đầu tiên là Đại vương tử của Phổ La quốc. Đại vương tử đang chuẩn bị kế vị, lần này đến cũng là để tiếp xúc trước với Daulle quốc.
Hắn nhìn Callister, nâng chén rượu, khẽ cười một cái.
Đứa em trai này luôn có dã tâm, hắn không tin Callister đến Daulle quốc chỉ vì cưới công chúa Elyse.
Đại vương tử khẽ cười, chế giễu Callister đơn thuần và ngu ngốc.
Nguyễn Tê được các thị nữ dẫn dắt, ngồi vào vị trí của mình. Tiểu công chúa có mái tóc dài màu vàng kim, đôi mắt cũng màu vàng kim, xinh đẹp kiêu ngạo. Trên váy đính những viên đá quý lộng lẫy trong suốt, vô cùng hoa mỹ và tôn quý.
Ibera đứng từ xa nhìn, có chút ghen tị cắn môi.
Dựa vào cái gì mà cô ta lại có được dòng máu tôn quý, được mọi người yêu thích chứ?
Rõ ràng cô cũng không hề kém.
Trong yến hội vang lên âm nhạc du dương, các thị nữ lục tục mang thức ăn lên.
Trước mặt Nguyễn Tê đặt một đĩa điểm tâm dâu tây tinh xảo.
Hầu như người Daulle quốc nào cũng biết, công chúa Elyse yêu thích nhất dâu tây. Quốc vương thậm chí còn đặc biệt lập ra một khu đất, chuyên để cung cấp và nuôi dưỡng loại trái cây đỏng đảnh, khó sinh trưởng trên đất Daulle này.
Nhuyễn Đoàn Nhi cảm ứng được điều gì đó, lên tiếng nhắc nhở.
"Tê Tê, đừng đụng vào đĩa điểm tâm đó."
Nguyễn Tê nhướn mày, lập tức hiểu ý nó.
Cô chống cằm, có chút kinh hỉ.
"Không ngờ nha, ngươi vẫn còn có chút tác dụng đấy."
Nhuyễn Đoàn Nhi rất khiêm tốn: "Quá khen, quá khen."