Vương cung sắp tổ chức một buổi tiệc tối long trọng. Rất nhiều quan khách quan trọng sẽ đến tham dự, và Quốc vương dự định nhân dịp yến tiệc này để công bố hôn sự giữa tiểu công chúa Elyse và vương tử Callister. Đây là một sự kiện trọng đại, liên quan đến lợi ích của cả hai quốc gia, thế nên đại vương tử của Phổ La quốc cũng sẽ đích thân đến dự.

Các thị nữ trong cung xôn xao bàn tán về chuyện này, không quên buôn dưa lê đôi chút.

"Nghe nói buổi tiệc này chẳng khác nào lễ đính hôn, chắc tiểu công chúa Elyse sắp sửa kết hôn rồi."

Quốc vương và Vương hậu vẫn luôn lo lắng nếu chuyện này kéo dài, sợ sẽ nảy sinh thêm rắc rối. Dù sao thì tâm tư của tiểu công chúa hình như không đặt ở vương tử Callister. Nếu nàng chọn cách bỏ trốn thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức. Vì vậy, hôn sự được chuẩn bị rất nhanh chóng. Vương hậu cũng thường xuyên ghé qua chỗ Nguyễn Tê, vừa để mắt đến tiểu công chúa, vừa cố gắng an ủi, động viên nàng.

Một thị nữ tủm tỉm cười: "Vương tử Callister vừa anh tuấn, vừa dũng cảm, rất xứng đôi với tiểu công chúa."

Giọng nói ban đầu còn đầy ý cười, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng thiếu niên phía trước, cô thị nữ đột ngột im bặt.

Ansel đứng lặng lẽ trong bóng râm. Thiếu niên sở hữu đôi mắt đẹp đến lạ thường, trong veo như một hồ bích ngọc, xung quanh viền một vòng ánh xanh nhạt. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ nâng lên rồi lại nhanh chóng buông xuống.

Thiếu niên chậm rãi chớp đôi mắt tròn xoe, có vẻ bối rối và lạc lõng khi nghe được những lời bàn tán của các thị nữ.

Đính hôn?

Cậu không hiểu rõ những giao ước của loài người, nhưng Ansel lờ mờ hiểu được ý nghĩa từ những lời họ nói.

Tiểu công chúa sắp rời đi.

Ansel đứng im lìm, vầng thái dương khẽ dịch chuyển, mang theo bóng râm, rọi ánh sáng lên nửa bờ vai của thiếu niên. Gương mặt xinh đẹp ẩn dưới vành mũ, đôi môi tái nhợt, ánh mắt ngập tràn những mảnh vỡ vụn.

Đến tối, Nguyễn Tê đến tìm Ansel. Trong phòng đã tắt đèn, trên giường có một bóng người đang cuộn tròn.

Nàng quen thuộc trèo lên giường, ôm lấy eo Ansel.

Bóng đêm bao trùm, mơ hồ khuôn mặt thiếu niên.

Nguyễn Tê ngước nhìn cậu, chớp mắt.

"Ansel?"

Ansel không đáp lời, nhưng lại ngồi bật dậy trên giường.

Một viên dạ minh châu trắng muốt được đưa đến trước mặt Nguyễn Tê. Ánh sáng từ viên ngọc làm bừng sáng gương mặt xinh đẹp của thiếu niên.

Nguyễn Tê nhận lấy, có chút nghi hoặc.

"Sao đột nhiên lại tặng em cái này?"

Nếu chỉ là muốn thân mật, thì giữa bọn họ bây giờ đã không cần dùng đến đá quý để trao đổi nữa mà.

Ansel mím chặt môi, rồi không biết từ đâu lấy ra hết viên đá quý này đến viên đá quý khác.

Những viên đá quý lấp lánh được chất đống trước mặt Nguyễn Tê. Ansel dường như đang đem toàn bộ gia tài của mình ra.

Mỗi viên đá quý ở đây đều có giá trị vô cùng lớn.

Nguyễn Tê ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Có gì đó không ổn, thật sự không ổn.

Nàng nắm lấy bàn tay Ansel, ngăn cậu tiếp tục lấy đá quý ra, nghiêm túc nhìn cậu.

"Ansel, có chuyện gì vậy?"

Hàng mi dài, rậm khẽ run rẩy. Thiếu niên ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt trong veo long lanh ướt át. Ansel mím môi, rồi nắm lấy tay nàng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, lạnh lẽo lên mu bàn tay Nguyễn Tê.

Thiếu niên cúi xuống, giấu đi hàng mày tinh xảo, nghiêng mặt để lộ đường nét thanh tú dưới ánh sáng dịu nhẹ. Cậu hơi ngẩng mặt lên nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như tan vào sương mù.

Cậu nói: "Elyse, tất cả những thứ này đều cho em."

Em có những thứ này, những thứ em trân quý, đều cho chị cả.

Nguyễn Tê có chút sững sờ nhìn cậu, có chút mờ mịt.

Nàng theo bản năng thốt lên: "Em không cần."

Những thứ này đều là của Ansel.

Ansel lặng lẽ nhìn nàng, có chút buồn bã cụp mắt xuống, bàn tay nắm lấy tay nàng cũng dần dần buông lỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play