Khu săn bắn náo nhiệt với những chàng trai trẻ tuổi hăng hái trổ tài. Qua lớp hàng rào, Callister ngồi trên lưng ngựa cao ngất, dõi mắt về phía Công chúa Elyse đang được mọi người vây quanh.
Tiểu công chúa dường như chẳng để tâm đến nơi này. Nàng khẽ nghiêng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm mang vẻ lãnh đạm. Gương mặt tinh xảo, mày ngài mắt phượng toát lên vẻ tôn quý. Nàng mặc một chiếc váy màu tím nhạt, từng lớp vải mềm mại điểm xuyết những viên đá quý trong suốt.
Callister nheo mắt, kín đáo ra hiệu cho người phía sau. Hắn đã dốc hết những con át chủ bài của mình để tạo dựng nên ván cờ này.
Nguyễn Tê đang nghĩ xem nên tìm lý do gì để rời khỏi đây, bỗng nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người. Nàng ngước mắt nhìn, phát hiện tất cả động vật trong khu săn bắn đều trở nên cuồng loạn. Những con thú vốn đã mang bản tính hoang dã giờ lại càng thêm hung hăng, chúng liên tục giơ móng trước, điên cuồng va chạm vào hàng rào, khiến đám đông bị tách ra. Thấy hàng rào sắp đổ, mọi người la hét, vội vã tháo chạy.
Nguyễn Tê được mấy thị nữ che chở, định lùi về phía sau để rời đi, nhưng không biết ai đã đẩy nàng một cái từ phía sau lưng, khiến nàng ngã nhào về phía trước đám đông.
"Công chúa, cẩn thận!" Callister hô lớn một tiếng, xông ra từ đám người, muốn che chắn cho nàng khỏi những con thú dữ đang lao tới.
Nhưng con thú đang cuồng bạo, hướng về phía Nguyễn Tê lao đến, đột nhiên khựng lại khi chỉ còn cách nàng vài mét. Nó quỳ rạp xuống đất, thể hiện một sự thần phục thành kính.
Tất cả mãnh thú đều trở nên im lặng. Bụi đất mù mịt dần tan, hiện ra hình dáng một thiếu niên thanh tú, mơ hồ.
Thiếu niên mặc một bộ trường bào màu bạc, vạt áo thêu những đường lượn sóng màu lam nhạt, lấp lánh ánh sáng. Chiếc áo choàng màu lam nhạt che đi mái tóc dài màu bạc và đôi sừng rồng nhỏ nhắn trên đầu. Khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp, tinh xảo ẩn dưới vành mũ, chỉ lộ ra đường cằm thon thả, rõ nét, đôi môi đỏ mọng như thấm sương, diễm lệ vô cùng.
Ansel ngước mắt, lặng lẽ nhìn Nguyễn Tê. Thiếu niên mím môi.
Thiếu niên bước đi trên nền đất bụi, nhưng không hề bị vấy bẩn. Khuôn mặt hắn trong veo, tinh xảo như ngọc lưu ly.
Mọi người nhất thời đều ngây người, nhìn thiếu niên xinh đẹp khiến vạn thú thần phục, như đang chiêm ngưỡng một vị thần.
Ansel bước đến trước mặt Nguyễn Tê, ngón tay trắng nõn dừng lại trên mái tóc nàng, muốn phủi đi những chiếc lá rụng.
Nguyễn Tê cuối cùng cũng hoàn hồn, nàng mím môi, lùi lại hai bước.
Ansel đưa tay ra rồi lại dừng lại giữa không trung. Thiếu niên chớp chớp mắt, đôi mắt màu nhạt ánh lên vẻ u buồn. Hàng mi dài cong vút rũ xuống, trông hắn có chút tủi thân.
Nguyễn Tê càng thêm giận dữ.
Còn tủi thân ư?
Rõ ràng nàng mới là người bị đẩy ra đó!
Thấy tiểu công chúa vẫn lạnh mặt không nói lời nào, Ansel rũ tay xuống, có chút mờ mịt và khổ sở chớp mắt.
Nàng không muốn nhìn thấy mình sao?
Trong lòng thiếu niên bỗng trở nên hoang mang. Hắn khẽ gọi tên nàng:
"Elyse."
Giọng hắn rất nhẹ, mềm mại, mang theo chút ủy khuất.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thiếu niên.
Hắn rốt cuộc là ai, mà lại có được năng lực đáng sợ như vậy?
Vương hậu đứng bên cạnh Nguyễn Tê, sắc mặt tái mét, vội vàng kéo nàng ra phía sau, muốn bảo vệ con gái.
Vừa thấy bà động, các binh lính bên cạnh quốc vương cũng nhận được lệnh, lập tức vây quanh Ansel.
Ansel chỉ cúi hàng mi đẹp đẽ, vì thái độ lạnh nhạt của Nguyễn Tê mà cảm thấy mờ mịt và khổ sở, căn bản không để ý đến những việc xung quanh.
Đang lúc thiếu niên nghĩ có nên rời đi ngay bây giờ, để khỏi chọc nàng tức giận thêm nữa, Nguyễn Tê tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay hắn.