Chiều tan tầm, Cố Thanh Hà có chút áy náy tìm Nguyễn Tê, ngỏ ý muốn mời cô một bữa cơm. Anh chàng thân sĩ ôn hòa có vẻ rất hối hận vì hôm qua đã để cô một mình ở lại địa điểm phỏng vấn.
"Thật xin lỗi, để một cô gái như em phải chờ lâu như vậy."
Anh mím môi, tiến lại gần Nguyễn Tê hai bước: "Chiều nay em có rảnh không? Cùng anh đi ăn một bữa nhé." Cố Thanh Hà cười hiền hòa: "Anh muốn xin lỗi em."
Nguyễn Tê cười lắc đầu, thu dọn đồ đạc: "Em còn chút việc, thôi vậy." Cô chẳng hề để bụng chuyện hôm qua: "Chuyện nhỏ thôi mà, em không giận đâu."
Nguyễn Tê chào tạm biệt mấy đồng nghiệp rồi ra về. Cố Thanh Hà nhìn theo bóng dáng cô gái khuất dần, thở dài. Cô bé này trông hoạt bát, dễ gần, nhưng thực tế với ai cũng giữ một khoảng cách nhất định, không quá thân thiện, cũng chẳng thân thiết quá mức, như thể trong lòng có một cái thước đo vậy, khiến người ta khó mà tiếp cận.
Đường Chính Đình, người đã quan sát hai người nãy giờ, tiến tới vỗ vai Cố Thanh Hà: "Bảo cậu là đồ cổ còn không chịu nhận, đến cả cưa gái cũng không biết."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play