Vật trang sức thắt lưng mà Nguyễn Tê định làm cho Ansel gần như đã thêu xong, phía trên còn được khảm những viên đá quý mà thiếu niên tỉ mỉ lựa chọn, vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.
Nguyễn Tê ngồi một bên gặm trái cây, vẫy tay gọi: "Ansel."
Ansel nuốt nốt miếng quả cuối cùng, hai má phúng phính, ngoan ngoãn đi tới, ánh mắt dừng lại trên chiếc thắt lưng kia.
Là của cậu.
Nguyễn Tê khẽ đung đưa chiếc thắt lưng trong tay: "Ta đeo cho em nhé?"
Đôi mắt Ansel sáng lấp lánh, khẽ gật đầu.
Nguyễn Tê hơi khom người, vòng tay qua eo cậu.
Áo gấm màu bạc trượt tay, cảm giác hơi lạnh, eo thiếu niên thon thả, qua lớp áo mỏng manh có thể cảm nhận được đường cong cơ thể rắn chắc.
Nguyễn Tê liếm môi.
Ưm, muốn sờ.
Ansel ngoan ngoãn cụp mắt xuống, đợi Nguyễn Tê đeo xong thắt lưng cho mình, cậu vươn tay sờ sờ dải lụa ngân bạch, khóe môi nhợt nhạt cong lên.
Thắt lưng tinh xảo và xinh đẹp, những viên đá quý đính trên đó đều là thứ cậu thích.
Ansel kéo kéo tay áo Nguyễn Tê, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô, vẻ mặt thật ngoan, đôi mắt tròn xoe sáng long lanh, ánh lên ý cười nhè nhẹ.
Cậu rất vui vẻ.
Khi Ansel vui vẻ, vẻ lạnh lùng trên gương mặt đều dịu dàng đi, dáng vẻ ngoan ngoãn ấy đặc biệt khiến Nguyễn Tê động lòng, làm trái tim cô cũng mềm mại theo.
Nguyễn Tê "Ừm" một tiếng, có chút muốn ăn đường.
Buổi chiều, Ansel muốn ra ngoài một chuyến, trước khi đi cậu hết lần này đến lần khác do dự, vẫn không thể yên lòng.
Thiếu niên đi đến trước mặt Nguyễn Tê, hàng mi dài rũ xuống, nhẹ giọng hỏi dò:
"Chị... có muốn cùng em đi không?"
Nguyễn Tê chớp chớp mắt: "Là muốn đi cái đầm Thanh kia sao?"
Cái đầm Thanh chính là nơi lần trước Ansel lấy đá quý về, bên trong ẩn giấu rất nhiều châu báu lấp lánh mà cậu đã bắt được, nằm ở phía bên kia núi.
Ansel gật đầu: "Chị muốn đi không?"
Địa điểm quá xa và hẻo lánh, bình thường làm sao có thể đến đó được.
Nguyễn Tê ngước mặt hỏi cậu: "Em định cõng ta qua đó à?"
Hình như đã lâu rồi cô không được nhìn thấy Ansel biến thành hình dáng rồng.
Ansel lại gật đầu, thiếu niên hơi cúi đầu, cặp sừng rồng ẩn trong mái tóc bạc khẽ động đậy, và rồi, cậu biến trở lại thành hình dáng Dực Long.
Dực Long ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, để lộ phần lưng cho Nguyễn Tê.
Đôi mắt tròn xoe không chớp nhìn Nguyễn Tê, như đang thúc giục cô leo lên.
Nguyễn Tê liền nhanh nhẹn leo lên lưng cậu, ôm chặt lấy cổ, nơi cổ có một vòng vảy màu bạc, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Nguyễn Tê dò hỏi cậu: "Ta có thể nắm ở đây không?"
Chú Dực Long ngoan ngoãn gật gật đầu.
Chờ Nguyễn Tê chuẩn bị xong, Dực Long liền sải cánh bay lên không trung, thân rồng màu bạc, đường cong đôi cánh uyển chuyển.
Nguyễn Tê vươn tay sờ sờ, có chút cảm khái.
Quả nhiên là đồ đệ nhỏ xinh đẹp của cô, ngay cả khi biến thành rồng cũng đẹp đến vậy.
Đám người Callister đang vất vả leo trèo nhìn thấy con Dực Long bay lượn trên bầu trời cao, tất cả đều ngây người.
Họ chỉ nghe nói về rồng, chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Trong truyền thuyết, chỉ cần ăn được trái tim rồng, loài người sẽ có được sức mạnh thống trị khu rừng này.
Callister ngẩng đầu nhìn bóng dáng con rồng, đôi mắt sáng rực, nắm chặt nắm đấm.
Là rồng!
Hắn siết chặt thanh trường kiếm trong tay, ý chí chiến đấu lại bùng cháy lên. Nếu có thể giết rồng lấy tim, hắn sẽ trở thành chủ nhân của khu rừng này, sẽ có được vô số trân bảo trong truyền thuyết kia.
Đến lúc đó, hắn không chỉ không cần phải dựa vào đàn bà để thăng tiến, mà còn không cần phải lo lắng bị huynh trưởng hãm hại nữa.
Callister kiềm chế sự kích động trong lòng, giơ cao thanh kiếm.
"Tiến lên!"
Những binh lính phía sau cũng trở nên hưng phấn.
Kia chính là con rồng toàn thân đều là bảo vật!