Thời tiết bỗng trở nên quang đãng, Nguyễn Tê không muốn cứ mãi buồn bã trong sơn động nên định bụng đi dạo một vòng.
Ansel, người luôn lặng lẽ ngồi bên cạnh, dĩ nhiên để ý nhất cử nhất động của nàng. Thấy nàng muốn ra ngoài, cậu liền lập tức lẽo đẽo theo sau.
Khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp như tạc tượng, đôi mắt xanh biếc trong veo ánh lên vẻ cô tịch. Nguyễn Tê ngắm nhìn những ngọn núi trùng điệp xung quanh, rồi quay sang nhìn cậu.
“Đây là nhà của cậu sao?”
Có phải Ansel sinh ra và lớn lên ở nơi này không?
Nhưng nàng lại chẳng thấy bóng dáng cha mẹ hay người thân nào của cậu cả.
Ansel lắc đầu: “Không phải.”
Ký ức của loài rồng được truyền lại, cậu mang trong mình ký ức của tổ tiên, nhưng trước sau vẫn không biết mình từ đâu đến, người thân ở nơi nào.
Chỉ là, sức mạnh huyết mạch cường đại khiến cậu được các loài động vật khác nể trọng, nên cứ thế mà ở lại nơi này.
Thiếu niên chớp đôi mắt xanh, ánh mắt trong veo như pha lê.
“Tớ không nhớ.”
Nguyễn Tê không hỏi nữa, bắt đầu kể về chuyện của mình.
Nàng nói: “Tớ sống ở Daulle quốc, phụ vương và mẫu hậu đều rất thương yêu tớ, tớ rất thích nơi đó.”
Nguyễn Tê đã chiếm lấy vận mệnh của nguyên chủ, nên phải hoàn thành tâm nguyện của nàng ta.
Tiểu công chúa, người đã bỏ mạng trong bụng thú vào ngày thành niên, chỉ có một ước nguyện: Trở về quê hương, trở về bên cha mẹ.
Ansel im lặng nhìn nàng, một lúc sau, cậu nhẹ nhàng mím môi.
Cậu nắm lấy tay Nguyễn Tê, khuôn mặt mềm mại, giọng nói có chút trầm thấp.
“Ở đây cũng rất tốt.”
Đừng rời đi, xin đừng rời đi.
Nguyễn Tê im lặng một lát, khẽ nở một nụ cười nhạt.
“Ừ, tớ cũng rất thích nơi này.”
Thiếu niên cụp hàng mi dài, khóe môi mới thả lỏng đôi chút.
Ansel luôn đi theo Nguyễn Tê như hình với bóng. Ban đầu, Nguyễn Tê còn không để ý, cho đến khi nàng ôm quần áo sạch sẽ, định tìm một chỗ vắng vẻ bên đầm nước trong để tắm rửa.
Nàng vừa quay đầu, liền thấy Ansel lững thững theo sau.
Nguyễn Tê hơi giật mình, cho rằng Ansel không biết mình định làm gì, nên lên tiếng giải thích.
“Tớ muốn đi tắm.”
Hai ngày nay thời tiết không tốt, nên nàng mới phải dời lại đến tận bây giờ. Thiếu niên thì luôn sạch sẽ, nhưng Nguyễn Tê thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Ansel mím môi, mở to đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt ngoan ngoãn.
Cậu nói: “Tớ đi cùng cậu.”
Nguyễn Tê: “…”
Nàng chỉ là đi tắm thôi mà, sao lại cần cậu ấy đi cùng chứ?
Nguyễn Tê theo bản năng từ chối: “Không được.”
Chuyện này thì thật sự không được.
Ansel có chút sững sờ trước sự từ chối dứt khoát của thiếu nữ. Đôi mắt xanh thẳm ánh lên vài tia nước, thiếu niên uỷ khuất rũ mắt.
“Vì sao?”
Nguyễn Tê không ngờ mình lại có ngày phải dạy tiểu đồ đệ kiến thức sinh lý, nhất thời có chút do dự.
Cuối cùng, nàng vẫn chọn cách giải thích đơn giản nhất, vừa dỗ dành vừa lừa gạt.
“Tớ là con gái, con trai không được nhìn con gái tắm.”
Ansel không hỏi vì sao, cậu chỉ nhìn Nguyễn Tê, đôi mắt xanh im lặng.
“Tớ có thể không nhìn.”
Thiếu niên nhẹ giọng bổ sung: “Tớ sẽ ở bên cạnh trông chừng cậu.”
Nhưng xung quanh đầm nước trong veo chẳng có lấy một cái cây nào để che chắn, Ansel nói không nhìn, có lẽ cũng chỉ là quay mặt đi mà thôi.
Có cậu ở bên cạnh, Nguyễn Tê làm sao có thể an tâm tắm rửa?
Dù nàng da mặt dày đến đâu, cũng cảm thấy không ổn.
Nguyễn Tê gãi gãi đầu: “Không phải ý này, có cậu ở bên cạnh, tớ không được tự nhiên.”
Ansel khẽ nói: “Nhưng tớ muốn đi cùng cậu.”
Không muốn để nàng một mình.
Cậu sợ hãi.