Tiểu công chúa mà không vui, Ansel cũng chẳng thiết tha gì.
Nguyễn Tê mím môi dưới, nhẹ nhàng đáp lời: "Được."
Ansel nghe vậy liền cong môi cười, khuôn mặt thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, khi cười rộ lên, đôi mắt tròn xoe lại càng thêm mềm mại, đáng yêu vô cùng.
Nguyễn Tê nhìn viên bảo châu màu bạc óng ánh xinh đẹp trong tay, khẽ lay động.
"Đá quý xinh đẹp như vậy, ngươi lại dễ dàng cho ta thế này sao?"
Đây là viên đá quý Ansel yêu thích nhất, cũng trân trọng nhất, luôn được hắn cất giấu ở nơi sâu nhất trong đầm nước trong. Lần này ra ngoài, Ansel chính là vì lấy nó ra.
Ansel ngoan ngoãn cụp mắt xuống: "Không sao đâu ạ."
Hắn thật sự rất thích viên bảo thạch này, nhưng lại càng thích tiểu công chúa trước mặt hơn nhiều.
Nguyễn Tê chớp chớp mắt, trong mắt mang theo một chút tinh nghịch.
Nàng cong môi dưới: "Như vậy sao được, hay là ta lấy đồ vật khác trao đổi với ngươi nhé?"
Ansel ngước mắt lên, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn: "Cái gì ạ?"
Nguyễn Tê cong cong đôi mắt, hơi ngẩng mặt lên, nhanh chóng hôn nhẹ lên má thiếu niên.
Một nụ hôn, môi tiểu công chúa thơm ngát.
Đôi môi mềm mại chạm vào gương mặt hơi lạnh, thiếu niên đột nhiên mở to đôi mắt tròn xoe trong veo, ngơ ngác không kịp phản ứng.
Long thiếu niên xinh đẹp tinh xảo vẫn duy trì tư thế hơi khom người, hàng mi dài rậm rạp phủ một lớp ánh sáng nhạt, đôi mắt tròn xoe như phủ một tầng nước trong.
Nguyễn Tê mím môi, có chút khẩn trương.
Tiểu đồ đệ mà nàng mơ ước bấy lâu nay đang ở ngay trước mặt, làm sao nàng có thể giữ lòng không loạn cho được.
Nhưng nàng không biết tiểu đồ đệ thanh lãnh này đang nghĩ gì, chỉ có thể mượn cơ hội này thử một lần.
Nếu tiểu đồ đệ không muốn, ghét bỏ, nàng sẽ dẹp ngay cái ý nghĩ này.
Nguyễn Tê có chút tự giễu nghĩ, nàng chỉ có chút can đảm này, cũng chỉ dám thử một chút trước "mảnh nhỏ" của tiểu đồ đệ, chứ đứng trước bản thể thì một chút tâm tư cũng không dám lộ ra.
Ansel vẫn ngơ ngác ngồi yên, trông như thể bị dọa sợ rồi vậy.
Nguyễn Tê khẽ kéo ống tay áo hắn, có chút thấp thỏm: "Ansel?"
Chẳng lẽ thật sự bị nàng dọa sợ rồi sao?
Nguyễn Tê khó mà tưởng tượng, lần đầu tiên nàng chủ động, lại khiến đối phương thành ra thế này.
Ansel bị nàng kéo một cái, mới thoáng hoàn hồn, đôi mắt xanh thẳm trong veo ánh lên một vẻ mơ màng, tầm mắt hắn dừng lại trên môi Nguyễn Tê, chậm rãi chớp mắt.
Thiếu niên nâng lên ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng sờ lên má, nơi vừa bị Nguyễn Tê hôn, hắn mím đôi môi đỏ thắm, bộ dáng vừa dịu dàng vừa mềm mại, giọng nói cũng rất khẽ:
"Đây là trao đổi sao ạ?"
Nguyễn Tê nhìn chằm chằm vào thần sắc của hắn, không nhìn ra điều gì. Nàng có chút chột dạ, vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
Thật ra đều là tư tâm của nàng thôi, rốt cuộc thì đều là nàng đang chiếm tiện nghi.
Ansel nghiêng đầu, dưới hàng mi dài rậm rạp là đôi mắt tròn xoe long lanh, giọng hắn nhỏ nhẹ, khẽ nắm lấy cổ tay Nguyễn Tê:
"Vậy...ta có thể xin thêm một cái được không ạ?"
Thiếu niên bộ dáng ngoan ngoãn, đôi mắt tròn xoe nghiêm túc nhìn chằm chằm Nguyễn Tê, như thể đang thực sự đứng đắn trao đổi vậy.
Nguyễn Tê ngơ ngác phản ứng một lát, không ngờ hắn lại phản ứng như vậy.
Vậy có phải có nghĩa là, thật ra tiểu đồ đệ cũng không ghét sự thân mật của nàng?
Tuy rằng chỉ là cái gọi là "mảnh nhỏ", nhưng trong mắt Nguyễn Tê, đơn giản chỉ là tiểu đồ đệ thay đổi thân phận mà thôi.
Không nhận được câu trả lời ngay lập tức, Ansel mím môi, đôi mày xinh đẹp rũ xuống, giọng nói mềm mại có chút buồn bã: "Không được sao ạ?"
Đương nhiên là được! Một vạn cái được ấy chứ!
Nguyễn Tê cong mắt cười, kiềm chế sự kích động trong lòng.
Nàng hơi khom người xuống gần, hôn lên má bên kia của thiếu niên.