Thanh Nhược trở lại ký túc xá, thắp đèn dầu lên rồi mở cái túi vải nhỏ Lục Thừa Quang đưa cho. Bên trong xếp gọn ghẽ hai xấp: một xấp là phiếu gạo, phiếu dầu, phiếu thực phẩm phụ và mấy loại phiếu khác; xấp kia là tiền mặt, không ít chút nào. Thanh Nhược vừa soi đèn vừa đếm, vừa nghĩ không biết Lục xưởng trưởng có giữ lại cho mình đồng nào không.
Trong nhà thời này tiền nong đều do đàn bà chắt bóp, nhưng muốn tiêu thì phải có đàn ông gật đầu mới được. Nếu không nhẹ thì bị mắng bị đánh, nặng hơn còn bị bắt trả về nhà mẹ đẻ.
Thanh Nhược hơi bất ngờ, mới vừa định ngày cưới mà Lục Thừa Quang đã gom hết những thứ này mang cho cô.
Lý Tư Tư đứng cạnh ló đầu nhìn qua, chỉ liếc một cái liền biết ngay là Lục Thừa Quang cho Thanh Nhược. Bây giờ cô ấy là người phản đối mạnh nhất chuyện này, thấy vậy cũng chẳng khởi nổi chút thiện cảm nào với anh, nhưng lời chê trách cũng chẳng nói ra được, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.
Còn Triệu Quyên, khi nghe chuyện chỉ tỏ vẻ kinh ngạc, ngoài ra không nói câu nào.
Lúc này Triệu Quyên đã thu dọn xong nằm nghỉ trên giường. Ban ngày đi lao động ngoài đồng, buổi chiều là lúc mệt nhọc nhất, Thanh Nhược biết cô ấy mệt nên cũng không quấy rầy, lặng lẽ cất đồ rồi cùng Lý Tư Tư ra ngoài rửa mặt. Sau đó trở về tắt đèn dầu, lên giường đi ngủ.
Chủ nhật không phải đến trường, nếu không có việc gì thì Thanh Nhược thường ra đội hợp tác xã kéo bông, công việc đó được tính công điểm. Tuy ngồi một chỗ, không vất vả lắm, nhưng mỗi cuộn bông kéo xong cũng tốn khá nhiều thời gian, nên trai tráng không muốn làm, đa phần là mấy ông bà già trong thôn nhận việc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT