Lục Thừa Quang không ngẩng đầu, giọng khàn khàn hỏi cô:
"Em đã nghĩ kỹ rồi?"
Cô gái rúc trong ngực anh, hai tay nắm chặt lấy vạt áo hai bên hông anh, giọng khẽ như gió thoảng:
"Ừm, em nghĩ kỹ rồi."
Hồi nhỏ, Phương thị chẳng cho ăn cơm, anh phải tự leo cây bắt trứng chim, xuống sông mò cá, vào núi bẫy thỏ, chuột đồng. Có khi vận may kém, chẳng được gì, đói quá thì nhai cỏ non, gặm vỏ cây. Khi ấy anh vẫn luôn thắc mắc: tại sao mình phải sống như thế.
Lớn lên, biết được số trợ cấp của nhà nước là dành riêng cho anh, không phải chia cho Phương thị, từ đó anh không còn bị đói khát nữa. Nhưng cái thắc mắc năm xưa chưa bao giờ nguôi, nó hằn thành sự bướng bỉnh trong xương máu anh.
Giờ khắc này, Lục Thừa Quang có câu trả lời. Ông trời vốn công bằng. Cánh tay anh siết chặt, ôm người con gái trong ngực, khẽ hôn lên trán cô. Nếu là cô, anh bằng lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play