Hạ Thời Dư trước nay chưa từng cảm thấy thời gian dài đến thế. Dù là những lúc ngủ vùi, hắn cũng không thấy trôi qua chậm rãi như vậy.
Lần này hắn tới Y quốc là để tham gia triển lãm ảnh cùng bạn bè quốc tế. Đám bạn ấy đều là nhiếp ảnh gia hàng đầu thế giới, mấy năm trước trong một lần hợp tác chụp hình, bọn họ đã trở thành tri kỷ.
Triển lãm diễn ra vào ngày mai. Khi máy bay đáp xuống, hắn nhìn đồng hồ, trong nước đã quá nửa đêm.
Vừa xuống máy bay, Hạ Thời Dư lập tức mở phòng livestream, phát hiện Đồng Dao đã sớm kết thúc buổi phát sóng. Lúc này hắn mới an tâm lên xe, tìm một chỗ ăn khuya.
Cùng lúc đó, Chu Tri Bạch cũng vừa hạ cánh. Thậm chí còn chưa kịp bước ra khỏi sân bay, hắn đã mở ứng dụng Âm Phù, tìm kiếm phòng 1127.
Kết quả hiển thị phòng livestream đã hạ màn, nhưng may mắn thay, dưới phần gợi ý có hiện tag của thành viên đoàn bá. Chu Tri Bạch lần lượt ấn vào từng cái, cuối cùng cũng tìm được tài khoản của A Dao.
Hắn không chờ nổi, vội bấm vào xem những đoạn video ngắn Đồng Dao từng đăng tải.
Đẹp. Thật sự rất đẹp. Hơn cả ấn tượng lần đầu gặp mặt.
Bản thân hắn vốn là “giáo thảo”, gia đình lại giàu có, từ nhỏ bên cạnh chưa bao giờ thiếu vây quanh của các cô gái xinh đẹp, tư chất cũng chẳng ai kém cỏi. Nhưng chưa từng có ai có thể hội tụ nhiều khí chất mâu thuẫn nhưng hài hòa, hoàn mỹ đến vậy như Đồng Dao.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì ngày đó đã bước vào tiệm thịt nướng kia, cũng may mắn vì đã quyết định sang Y quốc lần này.
Nghĩ vậy, hắn liền ấn nút theo dõi Đồng Dao, rồi mới khoác ba lô ra khỏi sân bay.
Người tài xế chờ sẵn bên ngoài nhìn thấy thiếu gia nhà mình, cuối cùng cũng nở nụ cười:
“Đi thôi, Tần thúc.”
“Vâng, thiếu gia.”
…
Trong khi đó, về đến nhà, Đồng Dao thoải mái ngâm mình trong bồn tắm. Điện thoại vang lên thông báo tin nhắn.
Là Hạ Thời Dư:
“Hôm nay có việc gấp nên phải sang Y quốc, không kịp xem em phát sóng, thật xin lỗi.”
Đồng Dao nhìn dòng chữ, khóe môi cong lên đầy ý vị, quyết định trêu chọc hắn một chút.
“Làm gì có chuyện xong rồi mới nói xin lỗi? Không biết trước thì báo sớm đi chứ!”
Đọc tin nhắn ấy, tim Hạ Thời Dư bất giác đập nhanh. Đây chẳng phải có nghĩa là trong mắt cô, hắn thực sự khác biệt hay sao? Cô cũng nhớ đến hắn giống như hắn nhớ đến cô?
Hắn vội gõ chữ:
“Là tôi sơ suất, lần sau nhất định báo trước cho Dao Dao.”
Ngay sau đó, Đồng Dao nhận được một khoản chuyển tiền 200 vạn.
Cô thoáng sững người. Chỉ là chọc ghẹo một chút thôi mà lại khiến hắn chuyển tiền, hoàn toàn không nằm trong ý định ban đầu.
“Chuyện gì đây? Định dùng tiền để bịt miệng tôi à?”
Tại một góc trong nhà hàng Michelin, một mỹ nam mang khí chất Á Đông bật cười khẽ:
“Oan uổng quá, đại tiểu thư. Chỉ là tôi muốn thành ý xin lỗi thôi. Đợi về nước, tôi còn có quà tặng riêng cho em.”
“Ân… Thế thì phải xem biểu hiện của anh rồi. Anh cũng biết, tôi bận lắm đó.”
Không ngờ hôm nay Đồng Dao lại nghịch ngợm như vậy, Hạ Thời Dư cười bất lực:
“Được được được, vậy thì mỗi ngày tôi sẽ hỏi xem đại tiểu thư của chúng ta có rảnh không.”
“Chỉ cầnem không thấy phiền là tốt.”
“anh vừa xuống máy bay?”
“Ừ, đang tìm chỗ ăn cơm.”
Hắn chụp lại món ăn trên bàn gửi cho cô.
Đồng Dao nhìn ảnh, chợt nghĩ đến kỹ năng nấu nướng của bản thân, bèn đáp:
“Có dịp tôi sẽ nấu cho anh nếm thử.”
“Oa, thật là vinh hạnh quá! Đại tiểu thư!”
“Khi đó anh có thể mong chờ một chút.”
“Ừ, vậy tôi chờ.”
“Được rồi, lui ra đi, tiểu Dư tử.”
“Rõ.”
Nhìn tin nhắn cuối cùng, Đồng Dao không nhịn được bật cười. Người đàn ông này thật sự chịu phối hợp cùng cô chơi đùa.
Ai mà ngờ, một nhiếp ảnh gia hàng đầu thế giới, khi ở riêng lại mang tính cách thú vị đến thế.
…
Sau khi tắm rửa, Đồng Dao bật nhạc nhẹ, thong thả thổi tóc. Chuông báo lại vang lên.
Là tin nhắn của Giang Ly:
“Ngủ chưa, Dao Dao?”
“Chưa đâu, Ly ca ca.”
“Hôm nay có chút bận, nên tới muộn.”
Giọng ghi âm hắn gửi đến mang theo chút ủy khuất. Nghe vậy, Đồng Dao liền nở nụ cười. Một người đàn ông cao lớn, toàn thân là cơ bắp, vậy mà lại có thể vì chuyện nhỏ ấy mà tỏ ra đáng thương.
Cô lười đánh chữ, liền gửi giọng nói trả lời.
Giang Ly vừa ngồi xuống sofa thì tiếng thông báo vang lên. Khi thấy là giọng nói từ Đồng Dao, trái tim hắn chấn động, sau đó niềm vui trào dâng.
“Dao Dao.”
“Ly ca ca, về đến nhà rồi sao?”
“Ừ, vừa tới.”
“Thật ngoan, về nhà liền nhớ báo cho tôi.”
Giọng thiếu nữ dịu dàng, nhuốm chút mệt mỏi đêm khuya, còn lẫn tiếng nhạc nhẹ phía sau. Chỉ một câu “ngoan” thôi cũng khiến tim Giang Ly chậm nửa nhịp, sau đó lại đập dồn dập.
Bên kia điện thoại còn truyền đến tiếng nuốt khẽ. Đồng Dao khẽ cười:
“Hôm nay có mệt không, Ly ca ca?”
“Không, nghe giọng em là hết mệt.”
“Thật không? Vậy lát nữa tôi sẽ thưởng cho anh một món.”
“Thưởng… gì vậy?”
Đồng Dao bắt chước ngữ điệu hắn:
“Thưởng… gì vậy?”
Giang Ly nghẹn ngào, giọng lại mang theo chút ủy khuất:
“Em học tôi.”
Đồng Dao càng thấy dáng vẻ này của hắn thật ngốc nhưng lại đáng yêu vô cùng.
“Lát nữa sẽ biết. Giờ muộn rồi, nghỉ sớm đi, Ly ca ca.”
“Ừ… Ngủ ngon, Dao Dao”
“An”
Cúp máy rồi, Giang Ly vẫn ngồi lặng hồi lâu, cuối cùng cài riêng cho Đồng Dao một nhạc chuông đặc biệt.
Hắn mở tin nhắn vừa đến: một bức ảnh tự chụp của Đồng Dao.
Thiếu nữ với mái tóc còn hơi ướt, ánh đèn phòng ngủ chỉ để lại ánh tím dịu dàng. Đôi mắt trong veo như đang nhìn thẳng vào hắn.
Chú thích kèm theo:
“Thưởng cho ngoan ca ca.”
Giang Ly bật cười khổ, tiểu nha đầu này, rõ ràng không cho hắn ngủ yên mà.
…
Trong khi đó, Quý Thời Yến vẫn chưa ngủ. Hắn nhớ tới kẻ ban chiều trong phòng livestream đã dám buông lời bịa đặt, liền lập tức giao cho trợ lý tìm ra người đó.
Cho dù hôm nay lời lẽ không trực tiếp nhắm vào Đồng Dao, nhưng chỉ cần nhắc đến phòng 1127 thì cũng đã dính dáng đến cô.
Với loại người nghĩ rằng cầm bàn phím là muốn nói gì cũng được, Quý Thời Yến tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hắn sẽ không để A Dao chịu bất cứ tổn thương nào, dù là nhỏ nhất.
Quả nhiên, muội muội Quý Thi Tình cũng đoán ra anh trai mình tối nay nhất định sẽ ra tay.
Nghĩ vậy, cô an tâm chìm vào giấc ngủ. Dù sao, thời gian phía trước vẫn còn rất dài, sẽ còn nhiều cơ hội để được gần gũi với mỹ nữ tỷ tỷ mà cô yêu thích…