Tĩnh lặng!
Chết lặng!
Chẳng ai ngờ rằng Hứa Văn Đông sẽ nói ra lời như vậy, ngay cả Khương Nhiên đang trong cơn khiếp sợ cũng vì câu nói này mà tỉnh táo hơn nhiều.
Không biết qua bao lâu, cha mới cười lạnh hai tiếng: “Phân gia? Ta xem ngươi là ngấp nghé tài sản trong nhà đi? Ta liền công khai nói cho ngươi, xưởng đóng hộp là của nhị ca ngươi, căn nhà Tứ Hợp Viện này là để lại cho Thu Nhã và cháu của ta, còn có hai gian nhà ngói cũng để lại cho đại tỷ của ngươi, về phần ngươi, đừng hòng lấy được một phân tiền.”
Lời nói của cha không khiến Hứa Văn Đông tức giận, mà là cười hỏi: “Cha, ngươi điểm tài sản này đều cho bọn họ, không sợ không có chỗ dưỡng lão sao?”
“Nhị ca nuôi.” Cha không chút suy nghĩ nói.
“Vạn nhất hắn cho hai vợ chồng già các ngươi vào viện dưỡng lão thì sao?” Hứa Văn Đông lại hỏi.
“Ngươi cho rằng nhị ca ngươi giống như ngươi là bạch nhãn lang sao? Hắn là sinh viên, là người trí thức.” Cha cố ý nhấn mạnh từng chữ, nhị ca cũng ở bên cạnh phụ họa: “Ta đem xưởng đóng hộp làm cho hùng hổ hổ, chính là vì cho cha mẹ dưỡng lão, tống chung.”
“Nói đến thật sự là êm tai!” Hứa Văn Đông vỗ tay, hắn đã có chút nôn nóng muốn tận mắt nhìn thấy biểu lộ của cha mẹ khi được đưa vào viện dưỡng lão, bất quá, những lời này làm sao có thể nói ra bên ngoài, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Các ngươi yên tâm, nhà có ba quả dưa hai quả táo ta không có hứng thú, nhưng có một thứ nhất định phải trả lại.”
“Cái gì?” Cha và nhị ca đồng thanh hỏi.
“Nhà máy bia Hoa Sen.”
Hứa Văn Đông nói ngay lập tức, khiến mọi người đồng loạt giật mình, bởi vì lúc ấy nhà máy bia hiệu quả và lợi nhuận không tốt, đã ở trong giai đoạn thua lỗ nghiêm trọng, Hứa gia luôn tìm người mua, cho nên chẳng ai ngờ Hứa Văn Đông lại nhắm vào nhà máy bia.
“Ta có chút tò mò, ngươi muốn nhà máy bia để làm gì?” Nhị ca đảo mắt: “Làm ăn? Ngươi cũng không phải làm ăn liệu đi? Mà lại bây giờ nào có người thích uống bia!”
“Cái này không nhọc đến ngươi lo lắng.” Hứa Văn Đông nhàn nhạt đáp.
“Để ta đoán một chút.” Nhị ca đột nhiên nhìn về phía Khương Nhiên: “Ta nói lão tam, ngươi muốn nhà máy bia không phải là vì nương tử này đi?”
Câu nói của nhị ca cũng làm mọi người chợt hiểu ra, mọi người dồn toàn bộ ánh mắt về phía Khương Nhiên.
“Ta nói lão tam sao về nhà liền la hét phân gia, nguyên lai là ngươi đang làm chuyện xấu.”
“Khương Nhiên, chúng ta Hứa gia không bạc đãi ngươi chứ? Ngươi có ý đồ gì?”
“Tai họa xong nhà chúng ta lão đại, lại muốn tai họa lão tam đúng không?”
Thấy mẹ và chị cả một trận chỉ trích, Khương Nhiên có chút hoảng, vội vàng giải thích: “Dì, con thật sự không có để Văn Đông……”
Lời của Khương Nhiên còn chưa nói hết, Hứa Văn Đông đã nắm chặt tay của nàng, trầm giọng nói: “Tẩu tử, không cần giải thích với bọn họ, nhà máy bia vốn chính là của em, chúng ta muốn lấy lại là đương nhiên, chị không nợ Hứa gia cái gì.”
Khương Nhiên hơi ngẩn người, nhìn ánh mắt của Hứa Văn Đông, trái tim vốn đang rối loạn dần ổn định lại, những lời muốn giải thích nàng đành nuốt ngược vào trong bụng, nàng mặc dù không biết Hứa Văn Đông có thành công hay không, nhưng nàng cũng không muốn làm đối phương thất vọng.
“Em nghe anh.” Khương Nhiên lấy hết dũng khí, nhẹ gật đầu.
“Nhìn xem, nhìn xem.” Vương Thu Nhã nhìn thái độ của hai người, trong lòng chua chát tăng lên: “Hai người họ lúc vào em đã cảm thấy không ổn, nguyên lai là thông đồng với nhau!”
“Vương Thu Nhã, tốt nhất ngậm cái miệng thối của ngươi lại.”
“Ngươi……”
Vương Thu Nhã vừa định phản bác, giọng nói băng lãnh của Hứa Văn Đông tiếp tục: “Từ giờ trở đi, nếu ta còn nghe thấy ngươi nói một câu, ta sẽ rút nát cái miệng của ngươi, không tin thì thử xem, ta vào trong đó một lần, sẽ không sợ vào lần thứ hai.”
Vương Thu Nhã khẽ nhăn mày, nội tâm tuy cực kỳ tức giận, nhưng nhìn biểu hiện băng lãnh của Hứa Văn Đông, chỉ có thể nuốt giận vào bụng, nàng thật sự sợ Hứa Văn Đông đánh nàng.