“Khả năng chỉ là trùng hợp thôi.”
Hứa Văn Đông tùy tiện tìm cái cớ.
Khương Nhiên không có suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Về sau không cho phép ngươi lại xúc động như vậy, ta chịu chút ủy khuất không có gì.”
Tẩu tử, ta lại làm sao nỡ để ngươi chịu ủy khuất? Hứa Văn Đông rất muốn nói ra câu này, nhưng giữa hai người tầng giấy cửa sổ kia, hiển nhiên còn chưa thể xuyên phá.
“Đậu mợ, điều kiện này cũng quá kém đi? Đây là chỗ ở của người ta à?”
Bởi vì cửa phòng không khóa, Hứa Trường Thuận cằn nhằn, run rẩy đi đến. Khi hắn nhìn thấy Hứa Văn Đông ngồi trên ghế, cười dâm đãng nói: “Lão tam, ngươi ghê gớm đấy, nhanh như vậy đã vào ở rồi?”
“Có rắm thì thả ra, không có rắm thì đừng có đứng đây sặc sụa cổ họng, ngươi là nương môn à?” Hứa Văn Đông tức giận mắng.
“Lão tam, nói chuyện đừng thô lỗ như vậy, ta tốt xấu là nhị ca ngươi.” Hứa Trường Thuận bắt chéo chân ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: “Ta hôm nay đến chủ yếu là thông báo các ngươi hậu thiên giữa trưa đến nhà máy bia ký hợp đồng chuyển nhượng. Đúng rồi, còn có cả hiệp nghị ly hôn nữa.”
“Biết rồi, cút đi!”
“Lão tam, còn trẻ tuổi, hỏa khí đừng lớn như vậy.” Hứa Trường Thuận bày ra bộ mặt nghiêm túc, nói: “Ca khuyên ngươi hai câu. Người như ngươi mới ra từ bên trong, tội phạm đang được cải tạo, muốn kiếm miếng cơm ăn còn khó hơn lên trời, sao lại khổ ở đây chịu tội?”
“A!” Hứa Văn Đông cười lạnh, không nói một lời.
“Không bằng về làm bảo an cho ta, chức vị tuy không cao, nhưng ít ra có thể lo cho ngươi ấm no. Chân thật làm hai năm, có thể còn làm được đội trưởng bảo an nữa. Nếu như ngươi thật làm cái nhà máy bia này, không nói ngươi có kiếm được tiền hay không, chỉ nói nhà máy có thể vận chuyển bình thường hay không đều là ẩn số. Ngươi chính là tội phạm đang bị cải tạo, tốt nghiệp tiểu học, nào có đầu óc làm ăn chứ?”
“Nói xong chưa?” Hứa Văn Đông đối với lời châm chọc liên tiếp của nhị ca, biểu lộ lại hết sức bình tĩnh: “Nói xong rồi thì nhanh lên lăn đi, ta không muốn nói lại lần nữa.”
“Ai, ngươi thật đúng là không biết tốt xấu.” Nhị ca thở dài, phủi mông rời đi.
Đợi đến khi hắn đi rồi, Khương Nhiên nhỏ giọng nói: “Văn Đông, kỳ thực nhị ca ngươi có mấy lời cũng là vì tốt cho ngươi.”
“Ngươi cho rằng hắn thật là vì ta tốt sao?” Hứa Văn Đông cười: “Hắn chỉ là cố ý kích ta thôi, bởi vì hắn biết, hắn càng nói như vậy, ta càng không có khả năng hòa giải với nhà họ Hứa.”
Trong xe tải, Hứa Trường Thuận cười nói: “Thu Nhã, ngươi không thấy vừa rồi ta ở bên trong oai phong như thế nào không, lão tam còn sắp bị ta mắng cho đỏ mặt.”
“Phải không!” Vương Thu Nhã miễn cưỡng ứng phó một câu, nghe thấy Hứa Văn Đông ở nhà Khương Nhiên, trong lòng không hiểu tuôn ra một tia khó chịu.
“Hiện tại ta lo lắng duy nhất chính là lão tam đổi ý, như vậy trong nhà có thể sẽ một lần nữa tiếp nhận hắn.”
“Ba mẹ ta thế lợi người như vậy hẳn là sẽ không tiếp nhận lão tam đi?”
“Chỉ cần lão tam nhận sai, không tranh chấp với trong nhà, cha mẹ khẳng định sẽ tiếp nhận lại, dù sao đây là quan hệ gia đình hoàn chỉnh và vấn đề thể diện. Cho nên ly hôn chỉ là giải pháp tối ưu trong tình thế bất đắc dĩ.” Hứa Trường Thuận có chút dừng lại: “Cho nên vừa rồi ta cố ý trên lầu châm chọc lão tam, không ngờ tiểu tử này ngoan như một con cừu non, không biết có phải là tối hôm qua để Khương Nhiên làm hay không.”
Vương Thu Nhã nghe thấy câu này, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Thu Nhã? Ngươi thế nào?” Hứa Trường Thuận nhìn về phía Thu Nhã, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Cẩn thận, nhìn xem xe.” Vương Thu Nhã nhìn thấy phía trước có người, lập tức nhắc nhở.
Cùng lúc đó, Hứa Trường Thuận cũng vội vàng đánh lái, cùng nhóm người Ngưu Bưu lướt qua.
“Mẹ nó, đi đường không có mắt à?” Hứa Trường Thuận thò đầu ra mắng to một câu.