Món đồ lớn như xe đạp, TV, máy ghi âm, máy may mấy món đồ chơi hiếm hoi này, cũng đều phải bằng phiếu công nghiệp ở đây mua.

Những năm này, theo sự phát triển công nghiệp của quốc gia biến hóa, có rất nhiều nhu cầu thiết yếu hàng ngày đã dần dần buông lỏng quản chế.

Không dùng ‘phiếu’ cũng có thể mua, chỉ là giá cả cao hơn một chút.

Ví dụ như lương thực, gạo có phiếu 1 hào 8 xu tiền một cân, không có phiếu 3 hào 6 xu tiền.

Từ góc độ nào đó đến xem, kinh tế kế hoạch hướng kinh tế thị trường chuyển biến manh mối, kỳ thật rất sớm đã xuất hiện.

Giá cả khác biệt cũng làm cho càng nhiều người thấy được cơ hội kinh doanh, một số người chuyên môn chạy tới nông thôn, từ thôn dân trong tay thu mua các loại ‘phiếu’, sau đó lại cầm tới trong thành bán với giá cao hơn.

Chính là ban đầu những kẻ buôn bán phiếu.

Chỉ bất quá hiện nay những kẻ buôn bán phiếu này, cũng đích xác cho không ít người giải quyết vấn đề thực tế.

Giống như nhiều gia đình ở nông thôn, nhân khẩu đông đúc khiến lương phiếu không đủ dùng. Nhiều khi, người ta phải dùng các loại phiếu khác như phiếu vải để đổi lấy lương phiếu, hoặc đổi trực tiếp ra tiền.

Lý Hữu Tài không có lương phiếu, lại không muốn bỏ tiền giá cao để mua đồ.

Thế là, hắn dừng lại trước cửa hợp tác xã cung ứng tiếp thị, ngó đông nhìn tây.

Chưa đầy hai phút, một thanh niên mặc áo khoác quân đội bọc lấy người tiến về phía Lý Hữu Tài. Hai tay hắn đút vào trong túi áo, dáng vẻ có vẻ bí ẩn.

"Huynh đệ, muốn phiếu không?"

Việc đổi phiếu này, về bản chất là không được phép. Những người làm nghề này đều rất cẩn thận, sợ bị bắt.

Dù Lý Hữu Tài là người mua, hắn cũng không muốn gây phiền toái.

"Muốn, phiếu thịt, lương phiếu, vải phiếu, ngươi có hết không?" Lý Hữu Tài nhỏ giọng hỏi.

"Có mà? Ngươi xem thường ta rồi. Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu."

"Chỉ cần ngươi tiền đúng chỗ, phiếu tủ lạnh, phiếu TV ta đều có thể cho ngươi lấy được! Ngươi tin không?" Lời này từ miệng thanh niên kia nói ra, có chút khí phách giang hồ.

"OK, ngươi cho ta mười cân phiếu thịt, năm mươi cân lương phiếu, vải phiếu muốn ba mươi thước." Lý Hữu Tài hạ thấp cằm, mắt liếc nhìn quanh cảnh vật xung quanh.

Người buôn phiếu kia cũng nhìn quanh một chút, xác nhận không có ai chú ý đến bọn hắn, lúc này mới rút tay ra, kéo áo khoác quân đội ra.

Bên trong áo khoác được may rất nhiều túi lớn nhỏ, mỗi túi đều có đồ vật.

Thanh niên kia động tác không chậm, chỉ vài lần đã rút ra các loại phiếu Lý Hữu Tài cần.

"5 khối tiền!"

Lý Hữu Tài không nói nhiều lời, nhận lấy phiếu, xác nhận không sai, lúc này đếm tiền đưa cho thanh niên.

"Lần sau muốn phiếu lại tìm ta, cho ngươi tính tiện nghi một chút. Ta thường ở chỗ này."

"OK."

Lý Hữu Tài đi vào hợp tác xã cung ứng tiếp thị.

Không tính căn phòng rất lớn, bên trong lại chất đầy các loại hàng hóa, dùng từ "rực rỡ muôn màu" để hình dung cũng không quá.

"Đồng chí, ta muốn mười cân gạo, mười cân bột mì trắng, năm cân thịt heo, một con gà quay, hai cân thịt bò kho tương, rồi thêm một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ..."

Vài phút sau, Lý Hữu Tài khuân nặng đồ đạc cuối cùng cũng bước lên con đường về nhà. Vừa đi, Lý Hữu Tài vừa nhét bánh dầu chiên vào miệng.

Người ta đói thì ăn gì cũng thấy ngon.

Rõ ràng chỉ là món quà vặt bình thường nhất, lại khiến Lý Hữu Tài nếm ra hương vị thơm ngon chưa từng có.

Lúc trước trên người không còn một đồng xu, hiện tại phải về nhà, Lý Hữu Tài cũng không muốn ủy khuất mình nữa.

Hào phóng móc ra 1 mao tiền, chen lên xe buýt.

Trong nhà.

Đóa Đóa ôm bụng ngồi trên giường: "Mụ mụ, con đói."

Sở Hân Nghiên do dự không biết có nên đi mượn lương thực không.

Trời ngoài cửa đã tối, thế nhưng Lý Hữu Tài vẫn chưa về.

Hắn nói, trước khi trời tối nhất định sẽ trở lại.

"A, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Sao ta lại tin lời hắn." Sở Hân Nghiên tự giễu lắc đầu, xoay người đi ôm Đóa Đóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play