Chương 63

Tên lính cầm bạc ước lượng một chút, lúc này mới tỏ ra dễ chịu hơn, liền lấy ra ba phong thư, đưa hết cho Phùng thị.

"Đây, thôn các ngươi chỉ có ngần này, xem ra đều là từ một người gửi tới."

Phùng thị vội gọi Khương Phong Niên lại gần: "Lão đại, nương không biết chữ, con mau xem thư này là gửi cho nhà ai trong thôn."

Khương Phong Niên cúi đầu nhìn lướt qua, đôi mắt lập tức chấn động.

"Nương, trên đây ghi là gửi cho nhà mình... Đây là thư của tam đệ!"

Phùng thị toàn thân bỗng run rẩy.

"Cái gì? Thư của lão tam?!"

Bà nắm chặt cánh tay Khương Phong Niên: "Thật là thư của Phong Trạch sao? Mau, mau mở ra xem!"

Phong thư có dấu niêm phong của quân đội biên tái, Khương Phong Niên ngạc nhiên không hiểu tại sao thư của tam đệ lại được gửi từ trong quân. Tay hắn không ngừng run lên, sợ rằng nếu hiểu nhầm thì niềm vui này chỉ là ngắn ngủi.

Vừa mở phong thư ra, Khương Phong Niên thấp thỏm đọc nhanh qua từng chữ, đôi mắt bỗng dưng đỏ hoe, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng.

"Là tam đệ thật, nương ơi, là tam đệ nhờ người viết thư giùm! Tam đệ còn sống, hắn nói hiện đang ở biên tái Khánh Nam Vương, làm lính dưới trướng!"

Phùng thị vui mừng đến tái mặt, giọng nói run run: "Vậy trong thư còn viết gì nữa, mau đọc cho nương nghe!"

Khương Phong Niên lau nước mắt, vội đọc từng dòng trong thư.

Thì ra, lúc trước khi bị bắt đi, quan binh thấy Khương Phong Trạch tướng mạo khí chất phi phàm, nên không bắt làm lao dịch, mà đưa đi biên tái để sung quân.

"Trong thư nói, mấy năm qua ở biên ải thường xuyên có tiểu quốc xung quanh gây chiến bất ngờ. Tam đệ theo quân xông pha không ít trận, có khi cũng gặp phải ác chiến, nhưng may mắn lắm mới thoát thân trở về được."

Biết con mình ít nhất vẫn còn giữ được tính mạng, Phùng thị nắm chặt tay đến mức móng tay khảm sâu vào da thịt.

"Nương, tam đệ còn nói, những người đồng hành cùng hắn, ai có thể cầm cự được một năm hai năm đều đã sớm có chức có vị trong quân. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi đến lượt luận công hành thưởng thì hắn luôn gặp xui xẻo, đủ loại lý do làm cho hắn bị bỏ qua."

Phùng thị lúc này đã sớm nước mắt giàn giụa, nước mắt thấm ướt cả lá thư. Bà nghẹn ngào nói: "Chẳng cần biết thưởng hay không thưởng, nương đâu có thèm để ý. Nương chỉ cần đệ đệ ngươi còn sống là được rồi."

Khương Phong Niên gật đầu mạnh, mũi cũng đỏ lên, nước mắt chảy xuống cạnh miệng: "Đúng, nương nói rất phải, chỉ cần tam đệ còn sống là đủ rồi. Chỉ là không biết bao giờ đệ ấy mới có thể trở về đoàn tụ cùng chúng ta."

"Chờ xem, lá thư này cũng đã là từ ba tháng trước. Giờ nhà ta có muội muội, mọi sự rồi sẽ thuận lợi. Sớm muộn gì tam đệ cũng sẽ bình an mà trở về." Phùng thị nghĩ đến khuê nữ, lập tức thấy lòng tràn đầy tự tin, nước mắt cũng ngừng rơi.

Khương gia nhà bà có phúc gì, mà lại có được một đứa bé quý báu như Nhu Bảo!

Sau khi đọc đi đọc lại lá thư mấy lần, Phùng thị và Khương Phong Niên mới đành lòng cất thư đi. Hai người lau khô nước mắt, tâm bệnh trong lòng cũng tan biến, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

"Lão đại, con mau viết thư, báo cho tam đệ biết tin tức nhà mình đều đã nhận được."

"Nhớ đừng quên nói với nó là trong nhà đã có một muội muội. Trong mấy anh em các ngươi, chỉ có mình nó là nhõng nhẽo đòi có muội muội, lại đòi dữ dằn nhất." Phùng thị không kìm được cười rộ lên, ước gì Phong Trạch mau biết tin về khuê nữ.

Khương Phong Niên cũng cười ngây ngô, gật đầu: "Ha ha, thế thì phải tranh thủ thương yêu muội muội nhiều một chút, kẻo đợi đến lúc tam đệ trở về, muội muội lại chỉ quấn lấy đệ ấy mà không đoái hoài gì đến ta."...

Từ khi có tin tức của Phong Trạch, bao nỗi u buồn đè nén trong lòng người nhà Khương gia đều tan biến, cả nhà trên dưới hân hoan vui mừng, chỉ còn mong ngày sớm được đoàn tụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play