Mạc Lai cảm thấy mình đang ngủ rất thoải mái, nếu so với loài người thì cảm giác này giống như còn nằm trong tử *, được nước ối bao bọc vậy.
Cơ thể và tâm hồn đều chìm đắm trong hư vô, không biết ngày tháng. Cho đến một ngày, một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ xuyên qua mí mắt, đánh thức não bộ cô.
Cô nhăn mặt, chịu đựng cơn đau khi cơ thể bị kích hoạt đột ngột. Bên tai dần nghe thấy âm thanh từ bên ngoài:
"Nhẹ nhàng đánh thức tâm hồn đang ngủ, từ từ mở mắt ra..."
Một bản nhạc cổ điển vang lên. Cô gái chậm rãi mở mắt nặng trĩu, run rẩy giơ tay lên che ánh sáng chói, nhưng ngón tay chỉ co giật yếu ớt.
"Ê, dậy đi, làm việc nào." Một giọng nữ thiếu kiên nhẫn vang lên từ phía trên.
Mạc Lai nheo mắt nhìn. Tầm nhìn dần rõ, chỉ thấy một cô gái đứng bên ngoài chiếc hộp pha lê, tay cầm đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô. Xung quanh tối đen, khiến cô không nhận ra người đối diện là ai.
"Không cần đâu, mệt quá..." Não cô còn chưa hoạt động hết, mí mắt dần sụp xuống. "Tôi muốn ngủ thêm..."
Một tiếng cười khinh bỉ vang lên. Đèn pin tắt phụt, thế giới lại chìm vào bóng tối.
"OK, vậy thì..." Cô gái kia vỗ tay. Bản nhạc lập tức chuyển sang "Going Home" bằng kèn Sax. Bức tường đen bỗng nổ tung, hai tấm ván sắt mở ra, lộ ra một lò thiêu khổng lồ. "...Hẹn gặp lại kiếp sau nhé."
"Á á á! Đừng đừng đừng! Tôi dậy ngay đây!!!"
Trên bầu trời trong xanh, Một chiếc “Đoản Kiếm” màu bạc dài 10 mét rộng 2 mét đang bay lơ lửng hợp pháp. Trên đó ngồi hai cô gái mặc hoodie và quần jeans.
Gió thổi mạnh. Mạc Lai - vừa tỉnh giấc và tắm rửa xong - co người trong chiếc áo hoodie. Toàn thân cô đau nhức, như vừa được vớt từ bể formalin ra, da trắng bệch.
Cô ngơ ngác nhìn xuống mặt đất: bên trái là núi non, biển cả, đồng bằng, sa mạc, sông băng, hẻm núi... Bên phải là cao ốc, cung điện, nhà tranh, nhà thờ, căn cứ quân sự, tượng Nữ thần Tự do, tháp Tokyo... Trên đầu còn có hai trạm không gian và mấy chiếc tàu chiến tinh xảo.
Trời khi mưa khi nắng, có chỗ còn bão tuyết. Đừng hỏi tại sao chúng cùng tồn tại trong một không gian, chúng như những mảnh vá hỗn độn đầy màu sắc do trẻ con khâu bừa.
Chiếc Đoản Kiếm lơ lửng giữa trời khoảng 10 mét, từ từ hạ xuống vùng trung tâm của đại lục.
"Mạc Lai, tôi là hướng dẫn viên của cô - Lý Miểu." Cô gái tóc ngắn quay lại cười với tân binh, chỉ tay xuống mặt đất. "Chào mừng đến với thế giới này. Để tôi giải thích cho cô."
Mạc Lai nhìn theo. Giữa lục địa có một ngọn núi lửa đá trắng, miệng núi không phun lửa mà là chất lỏng sôi sùng sục, tạo ra vô số bong bóng bay lên trời. Những bong bóng này bị những người canh giữ bắt lại.
Trên sườn núi treo một tấm biển gỗ khổng lồ: "TA LÀ LỦNG NÃO".
Mạc Lai kéo mũ trùm lên kín đầu, cố gắng nhịn phản xạ muốn... cười, rồi cười gượng với Lý Miểu:
"Đó là LỦNG NÃO. Những bong bóng sôi đó đại diện cho ý tưởng truyện của con người. 99.99% vỡ tan trước khi lên mặt nước. Số ít thành công trở thành dinh dưỡng cho thế giới này."
Mạc Lai im lặng nhìn "Lủng não", rồi thốt lên: "Nhìn rõ ràng là cái... mụn mà?"
"Lủng não."
"Mụn"
Lý Miểu hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười giả trân: "Tôi quên nói - chúng ta là những sinh vật có ý thức được sinh ra từ những bong bóng đó. Nếu cái đó là... mụn, thì chúng ta chính là... con ve sống trong mụn đấy.”
"À~ Thì ra đây là mẹ Lủng Não đại nhân của chúng ta sao? Không trách được, vừa mới lại gần là tôi đã thấy thân quen lạ thường rồi. Cả không khí cũng có mùi... ngọt ngào nữa." Mạc Lai chớp mắt long lanh, giọng ngọt như rót mật:
“Chị tiếp tục nói đi ~”
"Đợi tôi xì mũi cái đã." Lý Miểu rút khăn giấy, xì mũi rồi ném xuống đất.
Vài giây sau, tiếng gầm vang lên: "THẰNG NÀO VỨT RÁC?!"
“Mỗi tháng, cô có thể dùng ID cá nhân để nhận phần dinh dưỡng cơ bản,”
Lý Miểu bắt đầu đọc lại từ cuốn sổ tay hướng dẫn với vẻ chán đời.
“Nhưng... chúng ta đến từ đâu? Nhìn mấy bong bóng thành công bay ra ngoài kìa. Bong bóng càng nhiều nghĩa là càng nhiều người đọc, tác giả càng đầu tư công sức. Trong mỗi câu chuyện có niềm tin mạnh mẽ.
Đôi khi, có nhân vật bỗng sở hữu linh hồn — và đó chính là... chúng ta.”
"Ngẫu nhiên... không thể đoán trước..." Mạc Lai lẩm bẩm, cố nhớ lại quá khứ nhưng chỉ thấy trống rỗng và cơn đau đầu.