Từ nãy đến giờ, Từ Minh Trinh chỉ mắng cô ta, sao không mắng Tần Mộ?

Từ Minh Trinh nhìn sang Tần Mộ. Bà cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện với con gái.

Không ngờ lại nghe Tần Mộ nói: “Chú Chí Khiêm bảo con gọi như vậy.”

“Thiếu gia Ngụy bảo con gọi thế à?” Từ Minh Trinh ngạc nhiên. Chẳng trách lúc Tần Mộ gọi là chú nhỏ, Ngụy Chí Khiêm không hề tỏ ra bất ngờ.

Ban đầu, Từ Minh Trinh còn tưởng là vì Ngụy Chí Khiêm không muốn so đo, dù sao Tần Mộ cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng nghĩ lại, bà mới nhận ra Ngụy Chí Khiêm làm gì có kiểu người chỉ vì đối phương nhỏ tuổi mà bỏ qua chữ.

“Vâng ạ.” Tần Mộ gật đầu. “Chú cứ bắt con gọi là ‘chú nhỏ’. Con không muốn gọi cũng phải gọi.”

Tần Mộ nghĩ thầm: *Con nói thật mà.*

Ban đầu cô vốn định gọi anh là anh trai, nhưng Ngụy Chí Khiêm không chịu, cứ ép cô gọi là chú nhỏ.

Từ Minh Trinh nhìn con đầy hài lòng: “Là vì Mộ Mộ nhà chúng ta đáng yêu. Nếu vậy thì cứ gọi thế đi, không cần kiêng dè.”

Viên Khả Khanh bên cạnh lập tức bùng nổ.

Tần Mộ có thể gọi như vậy mà không cần tránh né.

Còn Viên Khả Khanh gọi thế thì Từ Minh Trinh lại không vui.

Đúng là tiêu chuẩn kép!

Xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Tần. Viên Khả Khanh định xuống xe cùng bọn họ nhưng bị Từ Minh Trinh ngăn lại: “Khả Khanh, hôm nay cháu đã ra ngoài cả ngày rồi, giờ cũng muộn rồi. Mẹ cháu không thấy con ở nhà chắc đang lo. Cháu nên về trước đi, lần sau lại sang chơi với Mộ Mộ nhé.”

Nói xong, chưa để Viên Khả Khanh kịp nói gì, Từ Minh Trinh đã bảo tài xế đưa Viên Khả Khanh về.

Khi xe đi rồi, Từ Minh Trinh nắm tay Tần Mộ bước vào nhà.

Vừa vào cửa, Tần Mộ lập tức bị ba người anh trai vây quanh.

“Mộ Mộ, buổi chơi hôm nay thế nào? Có bị bắt nạt không?” Anh hai Tần Cận Sinh hỏi.

“Cũng ổn, nhưng có chút không vui.” Tần Mộ không định giấu.

Tuy ba người anh vốn chẳng ưa Viên Khả Khanh, nhưng nói rõ tính cách của cô ta cũng chẳng hại gì.

Bây giờ họ không thích, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không bị Viên Khả Khanh hay những người giống cô ta lừa.

Tần Mộ cũng muốn để họ biết Ngụy Kha Lệ là kẻ không đáng tin, để họ không có ấn tượng tốt với hắn.

Tần Mộ vẫn nhớ ở kiếp trước, ba người anh rất cưng chiều em gái nên tiêu chuẩn chọn em rể cực kỳ khắt khe.

Mấy chuyện khác không quan trọng lắm, chỉ cần đối xử tốt với em gái là được.

Mà chỉ cần không có Viên Khả Khanh ở đó, Ngụy Kha Lệ luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Tần Mộ.

Cha mẹ và ba anh đều bị ấn tượng này che mắt, đồng ý cho cô lấy hắn.

Giờ đây, Tần Mộ muốn cha mẹ và các anh thấy rõ bản chất hắn càng sớm càng tốt.

“Có chuyện gì vậy? Ngụy Kha Lệ bắt nạt em à?” Anh ba Tần Cận Nghi lo lắng hỏi.

“Viên Khả Khanh còn gài bẫy em sao?” Tần Cận Kỳ cau mày.

Tần Mộ thật sự khâm phục ông anh cả này, đoán trúng ngay vấn đề.

Chữ “còn” quả là tinh tế.

Nghĩa là trong mắt anh cả, Ngụy Kha Lệ vốn chẳng ra gì.

Tần Mộ không giấu giếm, cũng không thêm thắt, kể lại chi tiết toàn bộ chuyện xảy ra buổi chiều.

“Mẹ,” Tần Cận Kỳ lập tức nói với Từ Minh Trinh, “sau này mẹ hạn chế cho Mộ Mộ chơi với Viên Khả Khanh. Mộ Mộ còn ngây thơ, Khả Khanh có thể lợi dụng em ấy. Lần này nếu không nhờ thiếu gia Ngụy tình cờ thấy thì Mộ Mộ đã bị oan rồi.”

Nghĩ đến cảnh em gái bị oan mà phải im lặng chịu đựng không thể tự vệ, Tần Cận Kỳ tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương đó mà xót xa vô cùng.

“Đừng nói thế. Khả Khanh cũng chỉ là một cô bé, làm sao ranh mãnh như các con nghĩ?” Dù không hài lòng với Viên Khả Khanh, Từ Minh Trinh vẫn phân xử công bằng.

Nhưng bà không muốn các con còn nhỏ mà đã ghét bỏ người khác như thế.

“Khả Khanh vẫn còn bé, nếu sai thì phải dạy và chỉ bảo. Có thể lần này không cố ý làm vậy.” Từ Minh Trinh giải thích. “Nhưng mỗi lần gặp con bé, các con lại tỏ rõ thái độ gay gắt như vậy, cần thay đổi đi. Dù gì con bé cũng là em ái các con.”

“Em gái gì chứ? Chỉ là em họ thôi. Mộ Mộ mới là em gái duy nhất của bọn con!” Tần Cận Sinh nắm tay Tần Mộ, trấn an, “Em mãi mãi là em gái của bọn anh, không ai thay thế được Mộ Mộ đáng yêu của chúng ta.”

Bà nhíu mày, không đồng ý với lời nói của Tần Cận Sinh.

Từ Minh Trinh chưa kịp nói gì, Tần Cận Kỳ đã lên tiếng: “Mẹ, đừng coi bọn con là trẻ con mà nghĩ không hiểu gì. Mỗi lần gặp bọn con, Viên Khả Khanh toàn gọi ‘anh’ chứ không gọi là ‘anh họ’. Nếu đúng như mẹ nói, coi bọn con là anh ruột, thì sao với Mộ Mộ thì lại gọi là ‘chị họ’, trong khi Mộ Mộ luôn gọi là em gái? Nếu mẹ trước đây chưa để ý thì lần sau mẹ hãy tự mình để ý xem sao.”

“Nghĩa là sao chứ? Nghĩa là Viên Khả Khanh vốn chẳng thích Mộ Mộ thật lòng. Quan hệ giữa hai người không tốt như vẻ bề ngoài. Còn muốn thay thế vị trí của Mộ Mộ nữa.”

Không thì tại sao với bọn con thì gọi “anh”, còn với Mộ Mộ lại gọi “chị họ”?

Rõ ràng là người một nhà, nhưng Viên Khả Khanh lại phân biệt đối xử như vậy.

Từ Minh Trinh không ngờ đến cả Tần Cận Kỳ, người vốn chín chắn nhất, cũng chẳng ưa Viên Khả Khanh.

Từ Minh Trinh thở dài giải thích: “Mẹ không bắt các con phải đối xử quá tốt với con bé, nhưng ít nhất cũng nên giữ phép lịch sự.”

“Yên tâm đi mẹ, bọn con trước giờ vẫn vậy mà.”

Từ Minh Trinh không biết nói gì nữa.

Ý của Tần Cận Kỳ là bọn họ luôn giữ vẻ ngoài tử tế với Viên Khả khanh, nhưng chẳng có chút tình cảm nào.

Ba anh em nhà họ Tần không muốn bàn thêm về Viên Khả Khanh, nên Tần Cận Sinh hỏi sang chuyện khác: “Mộ Mộ, con búp bê này ai tặng em vậy?”

Không lẽ là Ngụy Kha Lệ tặng sao?

Nếu vậy thì sao còn giữ?

Phải vứt nó đi mới đúng!

“Là chú nhỏ Ngụy Chí Khiêm tặng. Đây là quà gặp mặt lần đầu của em.” Tần Mộ rất thích búp bê này, đi đâu cũng ôm theo.

Về đến nhà cũng không rời tay.

Tần Cận Nghi nhìn thấy vậy liền cảm thấy rất buồn.

Bình thường họ tặng Tần Mộ không ít đồ chơi, sao cô lại thích con búp bê này đến thế?

“Hay là chúng ta mua thêm cho Mộ Mộ thật nhiều búp bê, lấp đầy phòng luôn?” Tần Cận Nghi bảo hai anh.

“Đừng để em ấy cứ ôm mãi đồ của người khác tặng.”

Hai người kia lập tức đồng ý với ý kiến của Tần Cận Nghi.

Ba anh em bắt đầu bàn xem sẽ mua búp bê gì cho Tần Mộ.

Trong khi đó, Viên Khả Khanh được tài xế đưa về nhà họ Viên.

Khi cô vừa bước vào thì mẹ cô, Từ Minh Kính, đã về.

Thấy Viên Khả Khanh, Từ Minh Kính liền nói: “Mẹ nghe dì con bảo hôm nay con sang chơi với Mộ Mộ phải không?”

“Vâng.” Viên Khả Khanh thay dép rồi đi vào nhà.

“Hôm qua mẹ đã bảo là dì con định đưa Mộ Mộ đến nhà bạn, hôm nay mẹ cũng bảo con hôm nay đừng sang đó mà đúng không?” Từ Minh Kính khó hiểu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play