Cùng một bộ quần áo, mặc trên những người khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau, có người khoác bao tải rách vẫn xinh đẹp.

Dụ Cẩn Ngôn chính là kiểu người như vậy.

Dù mặc cùng một chiếc áo blouse trắng như bao bác sĩ khác, cậu vẫn là người mặc đẹp nhất. Bộ đồ trắng tinh mặc trên người cậu như thể được may đo riêng, tôn lên dáng người mảnh mai càng thêm nổi bật, khiến người ta vô thức liếc nhìn.

Dù đang đeo khẩu trang, không thấy rõ gương mặt, nhưng làn da trắng mịn của cậu dưới nền áo blouse trắng lại càng sạch sẽ, thuần khiết như không vương một hạt bụi.

Nhưng chính sự sạch sẽ này lại khơi gợi trong lòng người ta một thứ ham muốn phá hoại mơ hồ, muốn làm bẩn bộ đồ ấy, thậm chí muốn xé tung nó ra để nhìn xem bên trong là khung cảnh thế nào.

Người đàn ông ngồi trên ghế là viện trưởng của một bệnh viện tâm thần, nhưng không phải kiểu người già năm sáu mươi tuổi, mà chỉ khoảng ba mươi, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, khí chất không giống bác sĩ mà giống tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Dù chỉ ngồi, anh ta vẫn tỏa ra một loại áp lực khó diễn tả.

Giây phút này, ánh mắt u tối của hắn đang dán chặt lên thiếu niên trước mặt. Hắn chắc chắn rằng ở Tây Sơn viện, chưa từng có bác sĩ nào mặc blouse trắng thành ra thế này.

Dụ Cẩn Ngôn bị hắn nhìn đến tim đập thình thịch, như sắp nhảy khỏi lồng ngực, nhưng trên mặt lại không để lộ chút khác thường nào. Cậu bắt chước dáng vẻ vị bác sĩ đứng cạnh, kính cẩn lên tiếng:

“Chào viện trưởng, tôi là bác sĩ thực tập mới tới.”

Bác sĩ bên cạnh nghe vậy thì trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa cảnh giác.

Viện trưởng không mấy thay đổi nét mặt, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười như không, nhìn cậu nói:

“Viện chúng tôi gần đây không tuyển bác sĩ, cũng chẳng tuyển bác sĩ thực tập.”

Lời vừa dứt, cả văn phòng chìm vào tĩnh lặng chết chóc, trong không khí thoang thoảng mùi nguy hiểm. Ai cũng biết cậu vừa nói hớ, mà trong phó bản, nói hớ chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Ngay cả bình luận trong phòng livestream cũng im bặt một thoáng.

【Xong xong rồi, streamer toang thật rồi.】

【Nhìn livestream của cậu ấy tim tui không yên phút nào, phó bản mới vài tiếng đã gặp cả đống nguy hiểm chết người. Sao số cậu ấy lại đen thế.】

【Thật ra cậu ấy thông minh lắm, chỉ là khổ cái mặt đẹp quá, mặc gì đứng ở đâu cũng nổi bật nhất.】

【Chuẩn, viện trưởng chắc chắn không nhớ hết bác sĩ trong viện, đổi người khác giả dạng bác sĩ thì chắc hắn cũng chẳng buồn liếc, huống chi gọi lại.】

【Nếu tôi là viện trưởng, tôi cũng nhớ chứ, làm gì có ai quên nổi một người đẹp thế này.】

【Lần đầu tiên thấy mừng vì mình… xấu. Nếu tôi là người chơi, chắc chẳng NPC nào buồn để ý.】

Thế nhưng Dụ Cẩn Ngôn lại không hề hoảng loạn như khán giả nghĩ. Nghe vậy, mặt cậu lập tức đỏ lên, đến cả đuôi mắt cũng ửng hồng — nhưng không phải vì sợ bị vạch trần, mà như thể vì điều gì khó nói.

“Tôi… tôi là đi cửa sau vào.”

Viện trưởng rõ ràng không ngờ tới câu này, hơi nhướng mày, chờ cậu nói tiếp.

Dụ Cẩn Ngôn ra vẻ ngại ngùng, ấp úng nói khẽ: “Tôi là em trai của bác sĩ Lâm Tri Dụ.”

Bác sĩ Lâm Tri Dụ có địa vị không thấp, ngay từ lúc thêm luật ở nhà ăn, Dụ Cẩn Ngôn đã nhìn ra. Nếu có ai có thể dùng quan hệ vào viện, thì chỉ có thể dựa vào hắn.

Còn việc biết được tên đầy đủ của hắn, là bởi Dụ Cẩn Ngôn đã nhìn thấy quần áo bẩn mà hắn thay ra trong phòng thay đồ, nên đương nhiên cũng thấy bảng tên trên đó.

“Em trai?” Viện trưởng nghe vậy liền nhìn cậu đầy ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên bảng tên trước ngực cậu.

Tên trên bảng không hề mang họ Lâm.

“Các cậu… không cùng họ.”

Bộ đồ cậu trộm là của một bác sĩ tên “Tống Viễn”, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến họ Lâm. Nếu nói là anh em ruột thì rõ ràng quá miên cưỡng.

Còn nếu bịa sang mối quan hệ khác, e là sơ hở sẽ càng lớn. Nhưng Dụ Cẩn Ngôn vẫn không hề rối, chỉ mím môi rồi nhỏ giọng giải thích: “Bố mẹ ly hôn rồi. Anh ấy theo họ bố, tôi theo họ mẹ.”

Viện trưởng có vẻ chấp nhận lý do này, sự nguy hiểm và áp lực trong ánh mắt cũng dịu bớt. Viện trưởng không nói gì thêm, chỉ khẽ ngẩng cằm ra hiệu cho hai người đi khiêng thùng.

Thấy vậy, Dụ Cẩn Ngôn liền xoay người bước về phía mấy cái thùng. Đến khi hoàn toàn quay lưng lại với viện trưởng, cậu mới không kìm được khẽ run ngón tay, lặng lẽ hít sâu một hơi.

Đó là run vì sợ.

Lớp áo trong bên dưới hẳn đã ướt đẫm mồ hôi, vẻ bình tĩnh khi nãy thực chất chỉ là giả vờ — trái tim cậu đã đập dữ dội đến mức như muốn vọt ra ngoài.

Không ai có thể thực sự bình thản đối mặt với cái chết, dù là thần linh cũng vậy. Quả nhiên phó bản này nguy hiểm khắp nơi, chỉ sơ suất một chút là tan xương nát thịt.

Mấy cái thùng mà viện trưởng yêu cầu khiêng có tới bảy tám cái, thùng nào cũng khá to, lại bị dán băng keo đặc biệt kín mít nên chẳng nhìn ra được bên trong là gì.

Bác sĩ dẫn cậu đến đây đi phía trước, tiện tay nhấc cái thùng gần nhất trông nhẹ như nhấc bông.

Vốn đang lo không đủ sức, Dụ Cẩn Ngôn thấy thế liền tự tin hơn, chọn luôn cái gần mình nhất.

Kết quả… nhấc không lên.

Cậu thử thêm chút sức, thùng vẫn không nhúc nhích.

Dụ Cẩn Ngôn: “…”

Cậu nhìn sang vị bác sĩ đang dễ dàng khiêng thùng, rồi nhìn lại cái thùng trước mặt mình, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.

Lẽ nào bên trong không giống nhau?

Cậu âm thầm đổi sang một cái thùng khác… vẫn không nhấc nổi. Rõ ràng không phải vì đồ trong thùng khác nhau, mà vì sức cậu quá yếu. Dù cố hết sức, đến mức hai bàn tay đỏ rát, cậu vẫn chẳng nhấc nổi thùng nào.

Với thân phận thần linh trước đây, Dụ Cẩn Ngôn vốn chưa từng làm việc nặng, thậm chí chưa bao giờ bê vác vật gì cồng kềnh. Huống chi giờ đây, sức mạnh chẳng còn, đến người thường cũng không bằng. Chỉ thử hai ba lần, bàn tay đã đau rát đến mức mắt cậu ánh lên tia nước.

Bác sĩ bên cạnh: “…”

Viện trưởng: “…”

Khán giả livestream: “…”

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt dõi theo, Dụ Cẩn Ngôn quay lại nhìn họ, đôi mắt đẹp long lanh nước, bàn tay trắng nõn vô thức khum lại, trông vừa đáng thương vừa tủi thân.

Rõ ràng là tự làm mình đau.

Viện trưởng im lặng mấy giây rồi nói với bác sĩ bên cạnh: “Gọi người khác tới.”

Bác sĩ: “… Vâng.”

Dụ Cẩn Ngôn có hơi ngại, nhưng cũng không cố chấp: “Viện trưởng, vậy tôi đi làm việc khác trước nhé.”

Viện trưởng không đáp, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Lại đây.”

Dụ Cẩn Ngôn khựng lại một chút, nhưng vẫn chậm rãi bước đến, chỉ còn cách viện trưởng một cái bàn làm việc.

“Viện trưởng, còn chuyện gì khác ạ?”

Viện trưởng dường như không hài lòng với khoảng cách này, hắn hơi ngẩng cằm, ra hiệu về phía chỗ bên cạnh mình: “Lại đây.”

Chỗ bên cạnh viện trưởng chính là phía sau bàn làm việc, giữa họ sẽ không còn bất cứ vật chắn nào — một khoảng cách đã vượt qua mức bình thường giữa hai người.

Dụ Cẩn Ngôn căn bản không có lựa chọn, chỉ đành chậm rãi bước tới bên cạnh viện trưởng.

Viện trưởng thong thả mở miệng: “Đưa tay ra.”

Cơ thể Dụ Cẩn Ngôn hơi cứng lại, nhưng vẫn đưa tay ra.

Đôi tay cậu đẹp vô cùng, thon dài mảnh khảnh, móng được cắt tỉa gọn gàng tròn trịa, đầu ngón trắng như ngọc lại ửng hồng, khiến người ta phải chú ý. Nhưng lúc này, lòng bàn tay ấy ửng đỏ bất thường, còn có một chỗ vì dùng sức quá mạnh bị cạnh thùng cọ xước, rịn ra vài vệt máu.

Viện trưởng dường như không ngờ chỉ khiêng một cái thùng mà có thể làm tay chảy máu. Hắn rất tự nhiên nắm lấy đầu ngón tay cậu, cúi xuống quan sát kỹ vết thương, thấy chỉ là trầy da mới ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu là… con gái à?”

Giọng điệu viện trưởng không hề mang ý châm chọc, dường như chỉ thuần túy là nghi vấn.

Ngay khi bị kéo tay lại, Dụ Cẩn Ngôn lập tức cứng người, theo bản năng muốn rút tay về, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

Cậu có phần không tự nhiên mở miệng: “… Không phải.”

Từ khi sinh ra, cậu đã luôn dựa vào sức mạnh của mình, chưa từng nghĩ đến chuyện rèn luyện thân thể, thậm chí số lần phơi nắng còn đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn thời gian tồn tại của cậu đều là trong giấc ngủ dài.

Trong tình trạng đó, làn da cậu mỏng manh chẳng khác nào trẻ con hai ba tuổi, thậm chí còn yếu hơn.

Cậu mím môi: “Từ nhỏ tôi đã yếu ớt, hay bệnh, chưa từng làm việc nặng.”

Viện trưởng không tỏ rõ ý kiến, chỉ buông tay cậu ra, lục lọi trong ngăn kéo lấy thuốc trị thương ngoài da. Dụ Cẩn Ngôn còn tưởng hắn sẽ đưa thuốc cho mình, không ngờ viện trưởng lại lần nữa kéo tay cậu sang.

Rõ ràng, viện trưởng định tự tay bôi thuốc.

Bàn tay viện trưởng lớn hơn nhiều, lại thô ráp hơn bàn tay cậu. Đầu ngón tay hắn mang theo thuốc, nhẹ nhàng xoa lên lòng bàn tay Dụ Cẩn Ngôn, cảm giác ấy khiến cậu vô cùng không quen, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không rút tay lại.

Bôi xong thuốc, viện trưởng nhắc: “Đừng để dính nước.”

Hắn giống như một lãnh đạo hiền hòa đang quan tâm đến đồng nghiệp trong bệnh viện.

Dụ Cẩn Ngôn hơi ngại ngùng cảm ơn: “Cảm ơn viện trưởng.”

“Đi làm việc đi.”

Cậu quay lưng rời khỏi văn phòng, vì quay lưng nên không thấy được ánh mắt của viện trưởng lúc này, ánh mắt tối tăm, nguy hiểm, tựa như sắp chiếm đoạt con mồi mà mình để ý.

Vị bác sĩ đang khiêng đồ gần đó như cảm nhận được nguy hiểm, thân thể không kìm nổi mà run lên, đó là sợ hãi và kinh hoàng.

Đây mới chính là viện trưởng của bệnh viện tâm thần Tây Sơn. Một con quỷ không hề coi mạng người là mạng người.

Hắn vẫn nhớ rõ vị bác sĩ trước đây từng lọt vào mắt xanh của viện trưởng, bây giờ vẫn còn được trưng bày trong “phòng sưu tập” của gã, như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.

Một tác phẩm đã bị tách rời.

Mà xưa nay, dù có thích ai, viện trưởng cũng chưa từng động tay chạm vào. Thế nhưng lần này, gã lại tự tay bôi thuốc cho người kia, đủ thấy hắn đã mê mẩn đôi tay ấy đến mức nào.

Bác sĩ kia không dám tưởng tượng kết cục của người này sẽ thảm đến đâu.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên. Bầu không khí căng thẳng trong văn phòng viện trưởng bị tiếng gõ cửa cắt ngang. Viện trưởng nhàn nhạt mở miệng: “Vào đi.”

Nếu Dụ Cẩn Ngôn còn ở đây, cậu sẽ nhận ra ngay người vừa bước vào chính là bác sĩ ở nhà ăn phụ trách phát thuốc.

“Viện trưởng, cái… cái này…” Bác sĩ vào rồi lắp bắp, giọng càng lúc càng nhỏ.

“Bác sĩ Lâm muốn bổ sung thêm hai điều luật liên quan đến bệnh nhân.”

Viện trưởng liếc bác sĩ một cái, rõ ràng chẳng mấy hứng thú, chỉ hờ hững nói: “Chuyện nhỏ như vậy không cần báo cáo với tôi.”

Ở Tây Sơn, các quy tắc nhằm vào bệnh nhân quả thật chỉ là chuyện vặt, không một bác sĩ nào để tâm tới sống chết của bệnh nhân cả.

Còn về điều cấm “bác sĩ và bệnh nhân phát sinh quan hệ không đứng đắn” thì gã ta bỏ qua luôn. Viện trưởng không cho rằng sẽ có bác sĩ làm chuyện đó.

Bác sĩ kia: “Vâng.”



Rời văn phòng viện trưởng, Dụ Cẩn Ngôn quay lại tòa nhà phòng điều trị. Lúc này mới chỉ khoảng mười hai giờ, cậu vẫn còn thời gian để dò xét bên trong. Lần này không ai chặn lại, cậu thuận lợi bước vào.

Phòng điều trị thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Bên trong có rất nhiều gian nhỏ được ngăn cách riêng biệt, dường như để đảm bảo sự riêng tư của từng bệnh nhân. Có vẻ như khi điều trị, mỗi bệnh nhân sẽ do một bác sĩ phụ trách riêng.

Không thấy gì khả nghi, cậu đi quanh kiểm tra, cuối cùng tìm được một tờ giấy dưới bàn làm việc ở góc phòng. Đó là quy tắc phòng điều trị:

1. Xin đừng nói dối bác sĩ, để tránh ảnh hưởng đến việc bác sĩ đánh giá bệnh tình của bạn – điều đó sẽ bất lợi cho quá trình điều trị.

2. Xin đừng từ chối bác sĩ. Bác sĩ ghét những bệnh nhân không nghe lời; nếu chọc giận anh ta, anh ta sẽ không tận tâm chữa trị cho bạn.

3. Nếu bác sĩ bảo bạn uống viên thuốc màu xanh lá, hãy nhất định từ chối.

4. Bác sĩ là người có thể tin tưởng – trừ khi bác sĩ đeo găng tay.

5. Cấm bệnh nhân và bệnh nhân phát sinh quan hệ không đứng đắn.

6. Cấm bệnh nhân và bác sĩ phát sinh quan hệ không đứng đắn.

Dụ Cẩn Ngôn: “…”

Ánh mắt cậu dừng lại ở điều 5 và điều 6, trầm mặc một cách đáng ngờ. Quy tắc mới được thêm nhanh vậy sao?

Khán giả trong livestream nhìn vẻ mặt của cậu thì cười ầm lên.

【Haha, rõ ràng là streamer đang nghẹn lời, cười muốn xỉu.】

【Không bàn mấy chuyện khác, nhưng hiệu suất của cái bệnh viện này đúng là nhanh, vượt xa mấy bệnh viện ngoài đời.】

【Ủa chẳng phải nói là thêm vào “quy tắc nhập viện” thôi sao? Sao ở đây cũng chèn vô? Nhìn hai điều này lạc quẻ ghê, buồn cười vãi.】

【Tôi đoán bừa thôi nha – có khi chỗ nào cũng thêm hai điều này hết đó, haha.】

【Ủa, bác sĩ Lâm không nhận ra streamer chưa từng “quyến rũ” hắn à? Hắn bị hoang tưởng bị quyến rũ chắc?】

【Bác sĩ Lâm: Tôi cảm thấy bị quyến rũ – nghĩa là cậu ta chủ động quyến rũ tôi.】

Dụ Cẩn Ngôn không để tâm lâu ở hai điều này mà tập trung vào điều 2 và 3.

Cả hai đều rất nguy hiểm: một điều bắt buộc không được từ chối bác sĩ, một điều lại bắt buộc phải từ chối bác sĩ nếu đưa thuốc màu xanh lá. Chỉ cần bác sĩ lấy ra viên thuốc đó, hai quy tắc sẽ mâu thuẫn ngay lập tức.

Nguy hiểm không chỉ có vậy – điều 1 cũng là một cái bẫy. Hỏi vài câu nhạy cảm thôi cũng đủ khiến người chơi vi phạm các quy tắc khác.

Ví dụ, bác sĩ hỏi: “Có uống thuốc đúng giờ không?”

Dụ Cẩn Ngôn tin rằng những người chơi giống cậu, không uống thuốc chắc chắn không ít. Một khi bác sĩ hỏi câu này, người chơi sẽ lập tức đối mặt với nguy cơ mất mạng. Phòng điều trị này, quả nhiên rất nguy hiểm.

Dụ Cẩn Ngôn đặt tờ quy tắc ở nơi dễ thấy, đảm bảo người chơi khác bước vào là trông thấy ngay. Cậu vào trò chơi vốn để cứu thế giới của mình, trong điều kiện bảo đảm an toàn cho bản thân, tất nhiên là cứu được ai thì sẽ cứu.

Bây giờ đã là một giờ trưa. Giờ điều trị của bệnh nhân là hai giờ, cậu không biết nếu bệnh nhân không đến phòng điều trị thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Cậu buộc phải đến phòng điều trị đúng giờ với thân phận bệnh nhân. Dụ Cẩn Ngôn không phí thời gian nữa, quay lại phòng thay đồ trước đó, định thay lại quần áo ban đầu. Không phải cậu không muốn “mượn luôn” bộ quần áo này, mà là quần áo trong phòng thay đều có số hiệu. Nếu bị kiểm kê thiếu một bộ, chắc chắn sẽ truy ra, khi đó chỉ càng rắc rối hơn.

Lúc này phòng thay đồ không có ai, Dụ Cẩn Ngôn nhanh chóng cởi áo blouse trắng bên ngoài. Nhưng khi đang cởi khuy áo sơ mi bên trong, cậu nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.

Đó không phải là ảo giác, thực sự có người đang đi tới, và tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Có người sắp vào phòng thay đồ!

Chết tiệt!

Số lượng phòng thay trong bệnh viện không ít, mỗi tòa nhà mỗi khoa đều có một phòng. Lý do Dụ Cẩn Ngôn chọn phòng này là vì nó nằm ở góc khuất, lại ở “điểm mù” của camera giám sát. Nhưng phòng thay đồ này chỉ có một cửa ra, bên trong không có cửa sổ hay lối thoát nào khác.

Cậu bị kẹt cứng ở đây rồi.

Tim Dụ Cẩn Ngôn đập thình thịch, cậu không dám đánh cược rằng mặc áo bác sĩ sẽ không bị nhận ra. Người vào phòng này chắc chắn thuộc cùng khoa với “chủ nhân” bộ đồ, nghĩa là hai người chắc chắn biết nhau. Cậu nhanh chóng đảo mắt quanh phòng, cuối cùng nhặt bộ quần áo dưới đất, chui vào tủ đựng đồ ở góc phòng để trốn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play