Lâm Tri Dụ quả thật sẽ giúp đỡ, đây cũng là lý do hắn ngồi đối diện Viện trưởng. Khi hắn đến nhà ăn và nhìn thấy cả Viện trưởng lẫn thiếu niên đều ở đó, trong lòng hắn giật thót một cái. Thiếu niên thật sự quá đẹp, đẹp đến mức tinh xảo hoàn mỹ, một khi bị Viện trưởng chú ý đến sự tồn tại của cậu, Viện trưởng nhất định sẽ nảy sinh ý đồ với cậu.
Hơn nữa, với mức độ ám ảnh của Viện trưởng đối với những món đồ sưu tầm, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc nếu chưa đạt được, hắn có thể bảo vệ cậu được một lúc, nhưng rất khó bảo vệ được cả đời. Cách tốt nhất là không để Viện trưởng chú ý đến cậu.
Đợi khi việc điều trị của thiếu niên kết thúc, hắn sẽ đưa cậu rời khỏi bệnh viện tâm thần Tây Sơn, không bao giờ để cậu xuất hiện trước mặt Viện trưởng nữa. Lâm Tri Dụ bưng khay cơm ngồi xuống trước mặt Viện trưởng, chắn đi tầm mắt của anh ta, hắn vừa bình thản đối phó với Viện trưởng, vừa kín đáo chú ý đến động tĩnh ở bàn phía sau.
Thấy thiếu niên nhẹ nhàng đặt đũa xuống, đeo lại khẩu trang, Lâm Tri Dụ biết cậu có ý định rời đi.
Thiếu niên ngồi hắn có thể che chắn, nhưng một khi thiếu niên đứng dậy thì hắn không thể che chắn được nữa.
Viện trưởng không biết Lâm Tri Dụ đang nghĩ gì, anh ta cười như không cười nhìn Lâm Tri Dụ, giọng nói nửa đùa nửa thật. “Hay ho thế, bỗng dưng lại muốn sửa đổi quy tắc? Anh sẽ không phải là nhìn trúng bệnh nhân nào đấy chứ?”
Viện trưởng đã biết Lâm Tri Dụ đã thêm vào quy tắc gì, cái quy tắc về bệnh nhân và bệnh nhân hoàn toàn có thể bỏ qua, đối với các bác sĩ như họ không hề có bất cứ sự ràng buộc nào. Hạn chế bác sĩ chỉ có một điều ‘cấm bệnh nhân và bác sĩ xảy ra quan hệ bất chính’, Lâm Tri Dụ muốn hủy bỏ rõ ràng cũng là điều này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT