Dụ Cẩn Ngôn cũng đã hiểu ý của viện trưởng, anh ta muốn giam cậu trong phòng thí nghiệm, chỉ cần chờ đến khi vết thương lành lại, thì có thể đem cậu làm thành “món sưu tầm”. Biểu cảm của Dụ Cẩn Ngôn thoáng cứng ngắc, cả người mang theo vẻ mong manh và bất an. Nhưng cậu không có quyền nói “không”.
Viện trưởng cũng không cho cậu cơ hội từ chối. Nói xong, anh ta liền buông cánh tay Dụ Cẩn Ngôn, rồi bước đến bàn thí nghiệm gần đó.
Để đảm bảo có thể lấy “bảo vật” từ cơ thể con người một cách tươi mới, phòng thí nghiệm ngoài vật liệu giải phẫu còn có sẵn các dụng cụ cấp cứu, bao gồm cả thuốc trị ngoại thương. Viện trưởng lấy hộp cứu thương ra, hơi ngẩng cằm, ra hiệu cho Dụ Cẩn Ngôn ngồi xuống chiếc ghế trước bàn thí nghiệm.
Chiếc ghế rất sạch sẽ, Dụ Cẩn Ngôn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ghế này giống hệt chiếc ghế trong văn phòng viện trưởng, rõ ràng là đồ thuộc về anh ta, mà cả phòng thí nghiệm chỉ có đúng một chiếc.
Cậu vừa ngồi, viện trưởng liền chẳng còn chỗ để ngồi, nhưng dường như anh ta cũng không để tâm. Anh ta mang theo hộp cứu thương, khụy gối ngồi xuống trước mặt Dụ Cẩn Ngôn.
Bóng dáng viện trưởng vốn cao lớn, cho dù đang nửa ngồi xổm, vẫn toát ra khí thế bức người, áp lực không thể xem thường. Đó là áp lực đến từ kẻ đứng trên cao, từ bản năng bẩm sinh cao ngạo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT