Buổi sáng yên ắng đến mức gần như bất thường, tiếng bước chân ấy càng trở nên chói tai. Khi âm thanh biến mất ngay trước cửa phòng, trái tim người ta bất giác siết chặt lại.

Có người dừng lại ở cửa phòng bệnh.

Trong phó bản game kinh dị vô hạn, không một NPC nào là an toàn, và cũng không có bất kỳ thời khắc nào là an toàn — kể cả khi vừa mới vào game.

Huống hồ, tiếng bước chân dừng ngay ngoài cửa lại mang theo cảm giác nguy hiểm cực độ và rùng rợn đến mức khiến từng tế bào trong cơ thể đều gào thét: Chạy mau!

Trong tình huống này, phản ứng đầu tiên của mọi người thường là trốn đi — giống như những người chơi trước từng rút trúng thẻ này.

Nhưng vấn đề là phòng bệnh viện tâm thần vốn rất đơn giản: ngoài gầm giường và nhà vệ sinh thì chẳng có chỗ nào để trốn. Hai nơi này một khi bị phát hiện thì không còn đường thoát.

Cửa phòng lại là loại có thể kéo mở từ cả hai phía, hoàn toàn không cản được người bên ngoài.

Ngón tay Dụ Cẩn Ngôn khẽ run nhẹ, nhưng cuối cùng cậu không làm gì cả. Chỉ lặng lẽ ngồi lại mép giường, thậm chí còn quay lưng về phía cửa, bắt đầu bày trò với mấy lá bài Tarot trên giường.

Bộ Tarot này vốn đã nằm sẵn ở đó từ đầu, hiển nhiên là do bác sĩ đưa cho để “an ủi” bệnh nhân mắc chứng “hoang tưởng” như cậu.

Phòng livestream lại nổ tung bình luận:

【Sao cậu ta không trốn, hoặc tìm gì đó phòng thân? Chẳng lẽ định ngồi chờ chết?】

【Chắc chưa từng chơi phó bản này, tưởng NPC này dễ đối phó. Tiếc là hắn mắc chứng cuồng loạn nặng, bất kể nói gì hay làm gì cũng dễ chọc giận. Mà chỉ cần kích thích hắn, hắn sẽ rút dao đâm chết người chơi ngay.】

【Tiếc thật, mỹ nhân thế này mà lại rút trúng thẻ chết chóc.】

【Chưa chắc nha, đẹp thế này biết đâu gã điên kia lại không nỡ giết?】

【Cười chết, đây là game kinh dị vô hạn, NPC không phải kiểu thấy đẹp là tha đâu.】

【Trước đây cũng từng có người chơi đẹp như tiên mà vẫn bị NPC xử đẹp đấy thôi, đẹp chẳng có ích gì ở đây cả.】

Bình luận livestream vốn bị khóa để tránh spoil, nên Dụ Cẩn Ngôn không thấy. Nhưng kể cả thấy, có lẽ cậu cũng chẳng để tâm — bởi hiện giờ toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt ngoài cửa.

“Két—”

Một người đàn ông cao lớn đẩy cửa bước vào. Gã tầm một mét tám sáu, gương mặt tuấn tú nho nhã, thoạt nhìn giống hệt công tử nhà giàu. Nhưng bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng trên người lại chứng minh gã cũng là bệnh nhân ở Bệnh viện tâm thần Tây Sơn.

Trạng thái của hắn có vẻ bất ổn, giống như đang vô cùng bồn chồn kích động nhưng lại gắng sức đè nén. Cái cách gã nhìn người khiến ai cũng theo bản năng thấy sợ hãi.

Dù quay lưng lại, Dụ Cẩn Ngôn vẫn theo dõi từng động tác của gã qua gương. Ánh mắt lướt qua đôi mắt u ám của gã, rồi dừng lại ở chỗ phồng lên ở túi áo bên hông — hình dạng đặc trưng của một vật sắc nhọn.

— Người này… rất nguy hiểm.

Người đàn ông vừa vào phòng đã nhìn thấy cậu, sải bước tiến lại.

Nhưng ánh mắt gã không đặt ở Dụ Cẩn Ngôn, mà là bồn chồn đảo quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó gã cực kỳ ghét.

Chẳng mấy chốc, gã đứng ngay trước mặt Dụ Cẩn Ngôn. Và đúng lúc hắn định lên tiếng, cậu lại mở miệng trước.

“Cuối cùng anh cũng đến.”

Người đàn ông khựng lại. Gã dường như không ngờ cậu lại chủ động lên tiếng, càng không ngờ cậu lại đang chờ gã.

Dụ Cẩn Ngôn không để ý đến gã, chỉ tiếp tục mở miệng: “Dạo này có phải anh thấy hơi bực bội, mà càng ngày càng khó kiểm soát cảm xúc không?”

Cậu không quay đầu lại nhìn, giọng nói đầy chắc chắn.

Nghe vậy, gã khựng lại một chút, rồi vẫn gật đầu: “Phải.”

“Gần đây tôi cứ thấy cực kỳ bực, chỉ muốn chém ai đó thôi.”

Từ “chém người” trong miệng gã rõ ràng không phải nói đùa. Vừa nói, gã vừa móc thứ gì đó trong túi ra.

Đó là một con dao, một con dao gọt hoa quả.

Chỉ là lúc này trên lưỡi dao vẫn còn vương máu, như thể cách đây không lâu nó vừa xuyên qua cơ thể ai đó.

Khi gã vừa móc dao ra, cơ thể mảnh mai của Dụ Cẩn Ngôn hơi cứng lại, phản xạ đầu tiên là muốn né tránh. Nhưng cậu phản ứng cực nhanh, ép mình kìm lại bản năng trốn chạy.

Gã không có ý muốn giết cậu ngay, mà chỉ muốn cho cậu xem con dao.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu đã qua mặt được gã. Chỉ cần câu tiếp theo khiến gã không hài lòng, lưỡi dao kia hoàn toàn có thể lập tức đâm xuyên qua người cậu.

Hiện tại cậu đã mất đi sức mạnh, hoàn toàn không phải đối thủ của gã.

Trên mặt Dụ Cẩn Ngôn không lộ ra chút khác thường nào, vẫn không quay đầu lại: “Mấy chuyện này đều không phải trùng hợp.”

“Có người muốn hại anh.”

Cậu không đợi gã đáp, vừa nghịch bộ bài tarot trên giường vừa nói tiếp: “Anh biết đấy, tôi khá giỏi bói toán. Sáng nay vừa tỉnh dậy, tôi đã tự gieo một quẻ.”

“Tôi thấy hôm nay mình sẽ gặp họa huyết quang.”

Khán giả trong phòng livestream nhìn Dụ Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc mà nói dối, rồi lại nhìn gã đã im lặng, thì sững sờ.

【 Ủa? Vậy cũng được hả? 】

【 Khoan, kịch bản này có vẻ không đúng lắm nha? Gã này đâu phải đến để xem tình duyên à? 】

【 Đây gọi là ra tay trước để giành thế chủ động. Trước giờ sao không ai nghĩ ra cách này nhỉ? 】

【 Cao tay thật, miễn để gã hỏi điều gã muốn thì sẽ tránh được việc phải trả lời — và cũng tránh luôn nguy cơ chết. 】

【 Hóa ra là tôi xem thường streamer rồi. Tưởng chỉ là mỹ nhân vô dụng, ai ngờ phế vật chính là tôi. 】

Gã quả nhiên yên tĩnh hẳn, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn, lần này mới nhìn thẳng vào cậu. Chỉ một cái liếc, gã đã sững lại.

Trên giường, thiếu niên ngồi nghiêng, thân hình mảnh khảnh tinh xảo. Bộ đồ bệnh nhân xanh trắng rộng thùng thình trên người cậu, nhưng vì tư thế nghiêng người, vải áo hơi căng, lộ ra vòng eo mảnh mai chưa đầy một vòng tay.

Rất đẹp, vô cùng đẹp.

Dụ Cẩn Ngôn không nhận ra khoảnh khắc thất thần của gã, vẫn thản nhiên nói tiếp: “Tôi đã xem ra nguyên nhân, và biết được anh sẽ đến tìm tôi.”

Cậu lật một lá bài tarot, cuối cùng mới quay đầu lại nhìn gã, giọng khẳng định chắc nịch: “Anh sẽ giết tôi.”

Ánh mắt gã vừa mới dừng trên gáy cậu, không ngờ cậu lại bất ngờ quay đầu. Tầm nhìn của gã không kịp đề phòng mà rơi thẳng vào gương mặt ấy, khiến toàn thân chết lặng, tai như ù đi, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

“Tôi có thể giúp anh. Giúp anh tìm ra kẻ muốn hại anh.”

Nhìn đôi môi cậu mấp máy, gã vô thức mở miệng: “… Hả?”

Gã hoàn toàn không nghe được cậu vừa nói gì, toàn bộ sự chú ý đều đặt hết lên con người trước mắt.

Thiếu niên thực sự quá đẹp, như kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế, không một chỗ nào thiếu đi vẻ mỹ lệ. Tựa như một con búp bê tinh xảo trưng bày trong tủ kính.

Không, còn đẹp hơn búp bê.

Búp bê là vật chết. Mà thiếu niên trước mắt, khóe mắt ửng hồng, đôi mắt trong suốt như phủ một tầng sương, nhìn người tựa như biết câu hồn.

Thật sự quá đẹp.

Gã không tự chủ được mà tiến thêm một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, cái bóng cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy thân hình gầy mỏng của Dụ Cẩn Ngôn, chặn cậu giữa gã và chiếc giường.

Đùi gã thậm chí vô tình chạm vào chân cậu.

Sự áp sát đột ngột khiến cậu lập tức cứng người, lông tơ dựng đứng, toàn thân báo động muốn chạy trốn. Bởi vì gã nói với cậu…

“Cậu đẹp quá.”

Giọng điệu và ánh mắt ấy khiến da đầu cậu tê dại. Cậu khẽ rụt lại, chân cũng dịch sang bên vài phân, nhưng vốn dĩ đang ngồi trên giường nên không còn chỗ để tránh.

Cậu chỉ có thể hơi nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn của gã.

Gã dường như cũng nhận ra lời mình hơi quá đáng, nhưng lại không lùi ra, sức ép từ cơ thể cũng không hề giảm.

Từ trên cao, gã nhìn xuống cậu: “Tôi nghe nói cậu biết bói toán.”

“Hôm nay tôi tới là để nhờ cậu xem cho một quẻ.” Gã rõ ràng vừa nhớ lại mục đích ban đầu, nhét con dao lại vào túi áo.

“Cậu có thể xem cho tôi về… vận đào hoa không?”

Gã chưa đợi Dụ Cẩn Ngôn trả lời, đã nửa đùa nửa thật nói tiếp: “Cậu… sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play