Hôm nay Trình Tư Viễn thực sự rất mệt. Chỉ một buổi vận động trong phòng tập gym đã tiêu hao hết toàn bộ thể lực của cậu. Giờ Bùi Dư Thanh còn muốn lôi kéo cậu giãn cơ trong một không gian chật hẹp như vậy.
Phòng tắm thực sự không phải là một nơi thích hợp. Ánh đèn quá sáng, gạch men sứ lạnh lẽo, trên tường thì ướt đẫm hơi nước. Khi hơi nước dày đặc đến một mức nhất định, nó tụ lại thành từng giọt, trượt xuống theo gạch men. Vì thế, trên gạch men phản chiếu lại bóng hình ướt át, mập mờ của hai người trong phòng.
Trình Tư Viễn thực sự không chịu nổi, cậu hít một hơi thật sâu để điều chỉnh nhịp thở, rồi mềm mỏng cầu xin Bùi Dư Thanh: "Anh, anh tắt đèn được không?"
Bùi Dư Thanh làm vẻ mặt khó xử: "Ướt như thế này, không có đèn thì không nhìn thấy. Lỡ trượt chân thì sao?"
Trình Tư Viễn không thể phân biệt được anh nói "ướt" là trên sàn nhà hay là nơi nào khác "ướt." Thật là xấu hổ.
Eo Trình Tư Viễn vừa ê vừa mỏi, chân cũng vậy. Cậu không thể phân biệt được rốt cuộc là vì vận động, hay vì hành động của Bùi Dư Thanh lúc này. Hơi thở cậu càng lúc càng hỗn loạn, phải cắn môi mới không phát ra âm thanh. Nhưng ngay cả khi cậu im lặng, cậu vẫn không thể ngăn cản được tai mình nghe thấy những âm thanh khác. Nước trong bồn tắm chảy ra, đập vào thành bồn, thỉnh thoảng bắn ra ngoài, rơi xuống sàn, tạo ra tiếng nước "rào rào." Hơi thở của Bùi Dư Thanh cũng loạn, làm nóng những sợi tóc trên tai cậu.
Trình Tư Viễn muốn tạo ra một tiếng động để áp chế những âm thanh "nhạy cảm" khiến cậu bối rối này. "Anh, anh vừa rồi có phải muốn hỏi em chuyện gì không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play