Sau cơn mưa thình lình, tiếng hạt mưa vẫn không ngừng rơi, đập vào cửa kính, để lại những vệt nước uốn lượn, khúc chiết.
Bên trong cửa sổ, tấm rèm dày nặng không cho một tia sáng lọt vào, căn phòng tối tăm, chỉ có thể nghe thấy hai luồng hô hấp, nặng nề, hỗn loạn.
Có lẽ vì mưa quá lớn, ngay cả trong phòng cũng truyền ra tiếng nước, nhưng dịu dàng và nhẹ nhàng hơn tiếng mưa ngoài cửa sổ, dính nhớp, nhóp nhép, vang lên không ngừng.
Trình Tư Viễn thật ra vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại, cậu còn chưa nhìn rõ Bùi Dư Thanh.
Cậu đã dùng thân thể Bùi Dư Thanh lâu như vậy, trong gương nhìn vô số lần, đến mức có lúc cậu đã quên mất lần đầu tiên gặp nhau, Bùi Dư Thanh khi thao tác thân thể kia nên là dáng vẻ gì. Hiện tại đổi lại thân thể, cậu chợt liếc một cái, có chút xa lạ.
Nhưng... một cách vô cớ, cậu lại cảm thấy, đây chính là Bùi Dư Thanh, Bùi Dư Thanh nên là như vậy, cậu lần đầu tiên gặp được, hoàn chỉnh, làm cậu rung động, nên là Bùi Dư Thanh dáng vẻ này.
Cậu muốn nhìn thêm hai mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play