Trên đường trở về, Trình Tư Viễn xem lướt qua bài đăng mới trên mạng xã hội của hai nữ sinh. Cậu bấm vào từng bức ảnh, nghiêm túc xem rồi cảm thán: “Anh chụp đẹp quá.”
Bùi Dư Thanh khiêm tốn: “Cũng tạm thôi.”
Trình Tư Viễn xem xong từng bức ảnh một, rồi lại bấm vào bức ảnh mà cô nữ sinh đã chụp họ — Bùi Dư Thanh đã bảo cô gửi cho mình một bản, nhưng cô nữ sinh không biết cách nào để gửi cho cả hai người, nên đã đơn giản là gửi cho mỗi người một bản.
Trình Tư Viễn cũng xem kỹ bức ảnh này, nói: “Cô ấy cũng rất biết chụp.”
Trước đây, Trình Tư Viễn không mấy khi thích chụp ảnh, chỉ có những lúc chụp ảnh gia đình thì đi cùng, trong lòng cậu, ý nghĩa của việc người thân đoàn tụ lớn hơn bản thân việc chụp ảnh. Nhưng vào khoảnh khắc này, cậu nhìn bức ảnh mình đang nhìn về phía Bùi Dư Thanh, và cả Bùi Dư Thanh đang nhắm vào mình qua ống kính, cậu chợt nhận ra việc chụp ảnh có thể ghi lại một khoảnh khắc đẹp đẽ đến mức nào.
Một sự thôi thúc tự nhiên dấy lên trong lòng cậu.
Cậu cũng muốn học nhiếp ảnh. Không chỉ có thể chụp lại thế giới mà mình nhìn thấy, biết đâu còn có thể giống Bùi Dư Thanh, nhận lấy công việc của anh, giống như Bùi Dư Thanh thay mình đi làm vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play