Lục Dương Hoành suýt nữa thì thổ huyết. Tay ông ta run lên vì tức giận.
Trồng rau nuôi cá...
Cô ta dám nói muốn dùng căn biệt thự cao cấp nhất của ông ta để trồng rau nuôi cá!
Lục Trầm Sương cất nụ cười, từ tốn uống trà, nói: "Ông đã làm giàu như thế nào, tự ông rõ nhất, không cần tôi phải nhắc lại."
"Tài sản của mẹ tôi khi còn sống đã bị ông gặm nhấm gần hết. Sau khi bà ấy mất, ông lập tức cưới mối tình đầu. Bây giờ con trai con gái đủ cả, đòi ông một căn nhà có quá đáng không?"
Vẻ mặt hiền từ của Lục Dương Hoành không thể giữ nổi nữa, ông ta siết chặt tay vịn ghế sofa, hơi thở trở nên nặng nề.
Cả đời này ông ta hận nhất là bị người khác nói dựa vào vợ mà giàu có, nên mới vội vàng cưới người khác sau khi vợ trước mất.
Ông ta không thích đứa con gái này cũng vì lý do đó. Mỗi lần nhìn thấy cô, ông ta lại nhớ về cái cách mình đi lên.
Khi Lục Trầm Sương còn nhỏ thì mọi chuyện còn đỡ, ít nhất cô còn ngoan ngoãn, hay làm nũng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT