[Hệ thống đừng ngủ, đi làm đi! Hiện tại là cốt truyện gì? Lâm Khê sao lại ở đây?]

Giọng hệ thống đầy ai oán: [Ký chủ không phải đã đọc cốt truyện gốc rồi sao?]

Trình Tiểu Dã không phủ nhận: [Đúng vậy, có đọc qua, nhưng lâu rồi, ai đọc xong một cuốn tiểu thuyết mà còn nhớ rõ những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể?]

Hệ thống: [Hừ, tôi thì có thể nhớ.]

[Đó là vì ngươi không phải người.]

[...]

Thật không thể phản bác!

Hệ thống im lặng.

Một lát sau, nó mới nói: [Đây là ngày Lâm Khê và Phong Tẫn lần đầu gặp mặt. Lát nữa Lâm Khê sẽ gặp Phong Tẫn đang đau dạ dày trong nhà vệ sinh. Lâm Khê không biết thân phận của Phong Tẫn, tốt bụng cho anh ấy một viên kẹo. Từ đó, Phong Tẫn bắt đầu thích Lâm Khê.]

Cậu không khỏi giật giật khóe miệng. Gặp nhau trong nhà vệ sinh, cho một viên kẹo, rồi thích nhau.

Thật sự... hơi trừu tượng.

Cậu đứng dậy, đột nhiên nhớ ra.

Để làm nền cho nam chính, tên của cậu, một nhân vật phản diện độc ác, không chỉ được đặt tùy tiện mà chiều cao còn thấp hơn Lâm Khê một chút.

Lâm Khê 1m78, cậu 1m77.

À!

Khi một người cảm thấy cạn lời, họ sẽ cười.

Hệ thống cảnh giác nói: [Ký chủ, cậu định làm gì? Tuyệt đối không được thay đổi đoạn cốt truyện Lâm Khê và Phong Tẫn gặp nhau này, nếu không thế giới vẫn có khả năng sụp đổ.]

[Biết rồi.]

Cậu xách hộp đồ ăn lẳng lặng trà trộn vào giữa mấy chục người kia. Lâm Khê ngay lập tức nhìn về phía cậu.

Cậu lại gần Lâm Khê, nói nhỏ: “Khụ, tôi là nhân viên giao cơm hộp, sợ họ không cho tôi lên, khách hàng đánh giá xấu. Tôi đi nhờ thang máy cùng mấy người một chút, không phiền chứ!”

Lâm Khê nhíu mày, hạ giọng hỏi: “Trình Tiểu Dã, lần này cậu lại muốn làm gì?”

“?” Cậu chớp mắt, hỏi hệ thống: [Lâm Khê quen tôi hả?]

[Ách...] Hệ thống dừng một chút mới nói: [Cậu và Lâm Khê ký hợp đồng với cùng một công ty. Nửa tháng trước, Lâm Khê nhận được hợp đồng đại diện đầu tiên trong đời. Nhưng vào ngày quay phim, cậu cố ý nhốt cậu ấy trong nhà vệ sinh, khiến cậu ấy lỡ mất thời gian quay và bị hủy hợp đồng. Chuyện này bị Cố Lẫm biết, từ đó đã nửa tháng anh ta không thèm để ý đến cậu.]

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, cậu không kịp bận tâm chuyện khác, vội vàng chen vào.

Còn Lâm Khê thì lại nắm chặt tay, nhường chỗ cho người khác, chọn đi một chiếc thang máy khác.

Nghe xong lời của hệ thống, Trình Tiểu Dã không khỏi thở dài, khó trách Lâm Khê vừa thấy cậu đã như gặp kẻ địch.

Hợp đồng đại diện đầu tiên trong đời có thể kiếm tiền cứ thế bị Trình Tiểu Dã phá hỏng, nam chính thụ Lâm Khê này thật xui xẻo!

Đúng lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn.

Cậu mở ra xem, là Cố Lẫm gửi một tin WeChat: “Tôi đang ở gần tòa nhà Phong Thị Công Nghệ. Đến đây uống cà phê với tôi đi.”

Bên dưới là một định vị.

Phản ứng đầu tiên của cậu là, Lâm Khê đã kể cho Cố Lẫm nghe chuyện cậu ở đây, nếu không sao Cố Lẫm lại biết cậu đang ở tòa nhà Phong Thị Công Nghệ?

Trong tiểu thuyết, Trình Tiểu Dã dựa vào tiền mới trở thành fan số một của ảnh đế Cố Lẫm, và “vinh dự” có được WeChat của anh ta.

Chẳng qua, những tin nhắn trên đó phần lớn đều là Trình Tiểu Dã tự biên tự diễn, Cố Lẫm căn bản không trả lời mấy tin.

Nói cách khác, Trình Tiểu Dã chính là “liếm cẩu” của Cố Lẫm, lại còn là loại ngốc nghếch.

Nhìn cái giọng điệu của Cố Lẫm là biết, hách dịch ra lệnh, cứ như chắc chắn cậu sẽ đến vậy.

[Hệ thống, tôi nhớ trong cốt truyện gốc không có chuyện Cố Lẫm muốn hẹn tôi uống cà phê nhỉ?]

Hệ thống: [Emm, đúng là không có.]

[Vậy những chuyện không được nhắc đến trong văn, chỉ cần không ảnh hưởng đến diễn biến cốt truyện sau này, tôi có thể tự do phát huy, đúng không?]

Hệ thống: [Emmm... Theo lý thuyết là vậy...]

[OK.]

Cậu trở tay chặn luôn WeChat của Cố Lẫm.

Cậu biết, Cố Lẫm đối với Trình Tiểu Dã từ đầu đến cuối chỉ có lợi dụng và coi thường.

Cuối cùng còn hãm hại, dùng thủ đoạn đê hèn khiến Trình Tiểu Dã bị người ta đùa giỡn đến chết trong tù.

Một người như vậy, cậu thật sự không thể tiếp tục làm “liếm cẩu” được nữa.

Cũng không hiểu sao loại người này lại làm nam chính được.

Hệ thống (kinh hãi): [Ký chủ, sau này cậu còn phải nhắn tin chúc ngủ ngon cho Cố Lẫm mỗi ngày. Cậu chặn anh ta sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện đó!]

[Yên tâm đi, tôi chặn anh ta rồi, tôi vẫn có thể gửi tin nhắn cho anh ta được. Dù sao Cố Lẫm cũng sẽ không trả lời.]

Cố Lẫm vừa đưa Lâm Khê xong, đang ngồi uống cà phê trong quán. Gửi tin nhắn được vài phút mà không thấy Trình Tiểu Dã trả lời, thế là lại nhắn tin xác nhận với Lâm Khê.

“Em chắc chắn Trình Tiểu Dã cũng ở tòa nhà Phong Thị Công Nghệ?”

Lâm Khê trả lời: “Chắc chắn ạ, anh Cố. Từ khi hắn thấy em ra từ xe của anh thì hắn cứ nhắm vào em. Lần này hắn nhất định cũng muốn làm em khó xử. Xin lỗi anh Cố, em lại gây rắc rối cho anh rồi.”

Cố Lẫm: “Biết là được. Hôm nay anh sẽ giúp em giải quyết chuyện của Trình Tiểu Dã. Tối nay anh sẽ chuẩn bị sẵn đá lạnh, em tìm trước video hướng dẫn đi, đừng để anh phải dạy em.”

Lâm Khê: “Em biết rồi, anh Cố.”

Cố Lẫm hài lòng nhếch khóe miệng. Anh ta lướt điện thoại thì thấy khung chat với Trình Tiểu Dã vẫn không có tin nhắn mới nào, nụ cười trên khóe môi lập tức biến mất.

Anh ta hít một hơi thật sâu, hạ mình gửi cho Trình Tiểu Dã một tin nhắn nữa: “Cho cậu ba phút, không đến tôi đi đây.”

Thường ngày, Trình Tiểu Dã luôn trả lời tin nhắn của anh ta trong vòng vài giây. Lần này, chắc là vì anh ta đã nửa tháng không để ý đến Trình Tiểu Dã, nên Trình Tiểu Dã đang giở thói thiếu gia.

Anh ta dám cá, Trình Tiểu Dã tuy không trả lời tin nhắn, nhưng chắc chắn đã trên đường tới rồi.

Chỉ cần anh ta vừa nói đi, đừng nói ba phút, chỉ sợ giây tiếp theo, Trình Tiểu Dã sẽ lon ton chạy tới.

Anh ta nhẹ nhàng ấn ngón tay, gửi tin nhắn đã soạn ra ngoài.

Kết quả nhận được một dấu chấm than to đùng.

“!”

Sắc mặt Cố Lẫm tái mét, không thể tin nổi dí màn hình điện thoại vào nhìn, sau đó thấy dòng chữ nhỏ bên dưới:

“Tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.”

Trình Tiểu Dã dám từ chối nhận tin nhắn của anh ta!

Anh ta tức đến run tay, sau đó mở trình duyệt, gõ vào khung tìm kiếm câu hỏi: “Gửi tin nhắn WeChat cho đối phương, nhưng lại hiện tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận là vì sao?”

Kết quả tìm kiếm hiện ra: Bạn đã bị đối phương chặn.

Cố Lẫm: Σ(⊙▽⊙"a

Trình Tiểu Dã thế mà lại chặn anh ta!

Sao có thể???

Bên này, Trình Tiểu Dã xuống thang máy rồi tìm đến vị trí nhà vệ sinh, chuẩn bị “canh cây chờ thỏ” Phong Tẫn.

Mặc dù không biết Phong Tẫn bị đau dạ dày vì sao phải từ tầng 28 đi xuống tầng 18 vào nhà vệ sinh, nhưng cậu tin, cốt truyện trừu tượng này nhất định sẽ giúp cậu chờ được Phong Tẫn bên ngoài nhà vệ sinh tầng 18.

Nhưng cậu chờ mãi chờ mãi, chỉ chờ được Lâm Khê.

Lâm Khê vừa nhìn thấy cậu, sắc mặt liền thay đổi: “Trình Tiểu Dã, cậu nhắm vào tôi như vậy có ý nghĩa gì không? Hôm nay đến Phong Thị phỏng vấn đại diện sản phẩm đều là theo nhóm, nếu cậu muốn gây rắc rối cho tôi, thì cũng phải cân nhắc đến những người khác.”

Lâm Khê là thực tập sinh idol ra mắt từ một show thực tế. Cùng nhóm với cậu ấy còn có hai người khác, nghe nói đều có “kim chủ” chống lưng. Lâm Khê cũng có, nhưng Cố Lẫm không cho phép cậu ấy tiết lộ mối quan hệ của họ.

Trong cả nhóm, người dễ bắt nạt nhất chính là Lâm Khê.

Giờ cậu ấy nói như vậy, vì đây là hợp đồng đại diện cho cả nhóm. Nếu Lâm Khê xảy ra vấn đề, hai người kia có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Trình Tiểu Dã thật ra đã có chút sốt ruột. Sao Lâm Khê đến rồi mà Phong Tẫn vẫn chưa tới?

Nếu Phong Tẫn không tới, thì làm sao Lâm Khê cho anh ấy kẹo được?

[Hệ thống, sao Phong Tẫn chưa tới?]

Hệ thống: [Emmmm… hệ thống này cũng không biết.]

Khóe miệng Trình Tiểu Dã giật giật: [Không phải là vì sự xuất hiện của tôi mà mọi chuyện đã thay đổi rồi chứ!]

Hệ thống: [Đợi một chút, tôi hỏi hệ thống chính bên kia xem...]

Cái gì cũng không biết.

Cậu cảm thấy hệ thống của mình giống như một nhân viên mới vào nghề.

Trình Tiểu Dã thầm rủa một tiếng: “Đồ phế vật.”

Vừa ngẩng đầu, cậu đối diện với ánh mắt ẩn nhẫn của Lâm Khê: “Cậu dựa vào đâu mà mắng tôi là phế vật?”

“Hả? Tôi không nói cậu.” Trình Tiểu Dã nghiêm mặt, nhìn thẳng phía trước: “Tôi đang nói một tên không phải người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play