Ông nội của Phong Tẫn, Phong Chấn Đông, đã gần 80 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt trừng lên vẫn còn tinh anh. Chỉ là chân cẳng ông không được tốt lắm, bình thường đi lại phải chống gậy.
Lời còn chưa dứt, người đã đến.
Phong Tẫn nhíu mày, ngữ khí hạ thấp một chút: "Ông nội, con vừa cúp máy, sao ông đến nhanh vậy?"
Phong Chấn Đông hừ lạnh: "Hôm qua ta bảo con đưa Tiểu Dã về nhà cũ con lại viện cớ thoái thác. Ta đã đoán là con có chuyện giấu ta. Hôm nay nếu ta không bất ngờ đến đây thì làm sao nghe được những lời hỗn xược vừa nãy của con?"
Phong Tẫn bất đắc dĩ cười: "Ông vẫn nhạy bén như vậy."
Phong Chấn Đông đi đến trước giường bệnh, đầu tiên là nhìn qua chân của Trình Tiểu Dã đang được treo lên, sau đó ánh mắt mới chuyển sang mặt cậu. Biểu cảm lập tức trở nên hiền lành, ngữ khí cũng cố ý nhẹ nhàng hơn: "Tiểu Dã, nó không chịu nói rõ, cháu nói đi. Có phải thằng ranh này quá cứng nhắc, cháu không thích nó nên muốn ly hôn?"
Trình Tiểu Dã há miệng, còn chưa kịp nói, Phong Chấn Đông như nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: "Hay là nó có xu hướng bạo lực sau khi kết hôn, chân của cháu có phải bị nó đánh gãy không?"
Phong Chấn Đông càng nghĩ càng hoảng, vừa nói xong, cây gậy trong tay đã giơ lên định ném vào người Phong Tẫn: "Thằng ranh này, ta dứt khoát dùng gậy đánh chết mày!"
Trình Tiểu Dã vội vàng đưa tay giữ chặt Phong Chấn Đông, nói nhanh: "Không phải, không phải đâu, ông Phong, ông nghĩ đi đâu vậy? Cháu không muốn ly hôn với Phong Tẫn, Phong Tẫn cũng không có xu hướng bạo lực. Chân của cháu chỉ là do cháu tự tắm không cẩn thận bị ngã thôi."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT