Bố mẹ đã cho cô rất nhiều tiền, tận 8.000 tệ, một sấp dày cộm mà cả đời này cô chưa từng thấy.

"Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi," cô không ngừng tự nhủ.

Vào ngày khai giảng, cô gặp một chàng trai. Hắn mặc bộ đồng phục sạch sẽ, bước vào cuộc đời cô.

Hắn là Thẩm Tư Niên, "hot boy" kiêm học bá của Nhất Trung, và Giang Chỉ đã phải lòng hắn.

Trong trường, rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ hắn, và Giang Chỉ cũng nhanh chóng trở thành một trong số đó.

Vốn là một cô gái hiền lành, yếu đuối, nhưng trong chuyện tình cảm với Thẩm Tư Niên, cô đã dốc hết dũng khí của mình. Cô mang bữa sáng và thư tình cho hắn mỗi ngày. Hắn luôn vui vẻ nhận lấy, không từ chối, nhưng cũng không chấp nhận cô.

Thế nhưng, khi nhìn thấy hắn vứt lá thư tình của mình vào thùng rác một cách không chút do dự, trái tim cô vẫn đau nhói.

Cứ thế, cô theo đuổi hắn suốt 8 năm.

Đến năm thứ 9, hắn đột nhiên đồng ý, và họ kết hôn.

Nhưng vài ngày trước, cô đã nhìn thấy "ánh trăng sáng" Thẩm Thanh Nguyệt đang nằm trên đùi hắn trong bộ dạng không chỉnh tề.

Đêm mưa tầm tã hôm qua, hắn bóp cổ cô và cười lạnh: “Em chỉ là người thay thế của cô ấy, vậy mà cũng mơ tưởng đến vị trí của cô ấy sao?”

Chỉ là người thay thế mà thôi.

Tại biệt thự, Giang Chỉ giơ cổ tay đã bị cứa. Cô nắm lấy chiếc bánh kem trên sàn, nuốt từng miếng từng miếng, nước mắt hòa lẫn với máu. Ý thức cô dần tan rã, nhưng cô không cảm thấy đau đớn.

Cô đã từng chịu tội gian lận thay cho Thẩm Tư Niên, để rồi vào ngày bị đuổi học, cô thấy hắn ôm eo Thẩm Thanh Nguyệt cười khẽ: “Chỉ có kẻ ngốc mới xem sợi chỉ đỏ tùy tiện là vật đính ước. Nó chẳng qua chỉ là sợi dây xích để buộc chó.”

Chẳng qua chỉ là sợi dây xích để buộc chó.

Khi hấp hối, cô dường như thấy một bóng hình quen thuộc. Anh dùng tay không bẻ gãy song cửa sổ.

Cái gã "giáo bá" lạnh lùng mà cô sợ hãi, kẻ học dốt nhất khối, đã bóp nát lưỡi dao trong tay cô và cười khẽ: “Muốn chết à?”

Anh liếm vết máu trên cổ tay cô: “Mở mắt ra! Tôi đã phải lật tung tất cả các đề thi của Nhất Trung mới đủ điểm vào Hải Đại đấy...”

Ý thức cô dần tan biến, hơi thở cũng dần yếu đi. Trong đầu cô chỉ còn lại giọng nói âm u ấy.

Thật nực cười. Người cô yêu thì muốn cô chết, còn người cô không yêu thậm chí là sợ hãi lại liều mạng muốn cô sống.

Chết, là cảm giác này sao?

Như thể đã trải qua rất lâu, rất lâu.

Giang Chỉ nghe thấy tiếng đùa giỡn và tiếng lật sách bên tai. Tiếng ồn ào ấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

“Này, chân…”

Một giọng nói trầm ổn, lạnh lùng vang lên bên tai.

“Hả?” Cô theo bản năng đáp lại.

“Cậu dẫm lên bài thi của tôi rồi.”

Giang Chỉ: ???

Giọng nói này…

Rất quen.

Cô đột nhiên tỉnh hẳn, hít một hơi thật sâu.

Đài phát thanh đang vang lên tin Giang Chỉ đoạt giải Vàng Olympic Toán học toàn quốc.

Cô cúi đầu, thấy cổ tay mình láng mịn, không có vết thương hay vết máu.

Theo hướng giọng nói, cô nhìn thấy gương mặt đã từng kêu cô đừng chết khi cô hấp hối.

Là Tần Tự.

"Giáo bá" của Nhất Trung, người thường xuyên đứng cuối bảng nhưng lại bất ngờ thi đậu vào Hải Đại.

Anh đang mặc quần đồng phục của Nhất Trung, nửa trên khoác chiếc áo hoodie trắng. Giờ đây anh đang ngồi xổm trên sàn, ngước nhìn cô.

Anh mặc đồng phục cấp ba ư!?

Khoan đã…

Hình như cô cũng đang mặc đồng phục của Nhất Trung.

Đây là khoảnh khắc hồi quang phản chiếu sao?

Cô sững sờ rất lâu.

Ánh mắt của anh có chút âm u, khác với sự lạnh lùng và trầm tĩnh của kiếp trước, mang nhiều sự bực dọc và khó chịu.

Ngoài cửa sổ, tiếng ve sầu đã lâu không nghe thấy lại vang lên. Ánh nắng gay gắt xuyên qua những tán cây.

Trên bảng đen, dòng chữ “Kỳ thi đại học đếm ngược 69 ngày” đập vào mắt cô.

Là 9 năm trước? Lúc cô 17 tuổi?

Cô đã trọng sinh?

Trở về thời điểm cô vừa chuyển trường vào Nhất Trung năm lớp 11, cũng là học kỳ thứ tư của hành trình theo đuổi Thẩm Tư Niên.

Cô đã trở lại quá khứ?

“Giang Chỉ.”

“Đang nghĩ gì vậy?”

Thấy Giang Chỉ không trả lời, anh đã ngồi xổm trên sàn suốt một phút, vỗ nhẹ vào chân cô, vẻ mặt có chút bất lực.

Một lúc sau, Giang Chỉ mới hoàn hồn, cô đột nhiên đứng dậy lùi sang một bên. Anh nhặt bài thi bị dẫm bẩn, liếc nhìn Giang Chỉ với ánh mắt lạnh lùng rồi trở về chỗ ngồi phía sau cô.

“Đừng đưa cho tôi mấy thứ này nữa, tôi không thích ăn,” một giọng nói quen thuộc vang lên. Giang Chỉ quay đầu lại.

Là Thẩm Tư Niên. Hắn ghét bỏ nhìn ly sữa dâu trong tay cô, giọng nói lạnh lùng đến rợn người.

Giang Chỉ cúi đầu nhìn ly sữa dâu quen thuộc trong tay. Chính là ly sữa dâu mà sau khi được đưa đi, nó sẽ lập tức bị vứt vào thùng rác.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ly sữa dâu bay theo một đường parabol hoàn hảo, rơi vào thùng rác ở cuối lớp.

Cô là rác rưởi, tình yêu của cô là rác rưởi, và ly sữa dâu này cũng vậy.

Thẩm Tư Niên thấy ly sữa dâu cô chuẩn bị cho mình bị ném vào thùng rác thì mặt mày cũng tối sầm lại. Sau đó, hắn tỏ vẻ tức giận, quay trở lại bàn đầu, giảng bài toán cho những nữ sinh khác.

Mọi người cứ nghĩ cô sẽ chạy đến, đuổi những nữ sinh kia đi để chiếm lấy vị trí bên cạnh Thẩm Tư Niên, nhưng không.

Sau khi ném xong, cô quay lại chỗ ngồi của mình.

Tần Tự ngồi ở bàn sau: ???

Mọi người: ???

Chuyện gì thế này?

Mọi người không hiểu, bắt đầu xì xào bàn tán.

“Giang Chỉ hôm nay uống nhầm thuốc à?”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ấy đã xếp hàng hai tiếng mới mua được ly sữa dâu này, không phải định tặng cho Thẩm Tư Niên sao? Sao lại vứt vào thùng rác?”

“Đúng vậy. Chẳng lẽ cậu ấy thấy không thể tặng được? Dù sao phụ nữ tặng quà cho đại học bá Thẩm có thể xếp thành hàng quanh trường đấy!”

“Hay là cậu ấy đổi chiến thuật, muốn ‘lùi một bước để tiến hai bước’?”

“Cũng có thể.”

Đầu óc Giang Chỉ vẫn còn hỗn loạn, không để ý đến những lời xì xào. Cô lấy dao rọc giấy từ trong hộc bàn, định cứa vào cổ tay mình.

Ngay khi lưỡi dao sắp chạm vào da thịt…

Một bàn tay to lớn, ấm áp nắm chặt cổ tay cô, lạnh lùng nói: “Cậu điên à!”

Giang Chỉ nhíu mày, khó hiểu nhìn về phía anh. Cô và anh dường như chưa từng có bất cứ mối liên hệ nào, tại sao anh lại can thiệp vào chuyện của cô?

Cô muốn hất tay anh ra, cảm thấy rất khó chịu. Bất chấp nỗi sợ hãi với gã "giáo bá" mà ai cũng e dè này, cô chỉ cảm thấy cổ tay mình rất bứt rứt, cô cần phải cứa một nhát.

Anh cau mày thật chặt, bàn tay siết cổ tay cô càng thêm chặt hơn, tay kia giật lấy con dao rọc giấy.

“Trả lại tôi!” Cô nắm chặt lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Đau.

“Không!” Ánh mắt anh âm u, cất con dao rọc giấy vào ngăn bàn của mình. “Nếu muốn thì tan học tự đến tìm tôi mà lấy.”

“Đó là đồ của tôi,” Giang Chỉ gằn từng chữ.

Anh mặt lạnh tanh: “Bây giờ là của tôi.”

“Cậu…” Cô cắn răng, nhưng không dám nói thêm gì nữa.

Cả trường này, không ai dám chọc vào gã "giáo bá" hỉ nộ vô thường này. Rất nhiều người thấy anh là phải đi đường vòng.

Giang Chỉ cũng rất sợ, nhưng lúc này cô càng thấy ghê tởm sợi chỉ đỏ đang buộc trên cổ tay mình.

Sợi chỉ đỏ mà Thẩm Tư Niên tùy tiện đưa cho cô, lại được cô nâng niu như báu vật suốt mười năm.

“Chỉ có kẻ ngốc mới xem sợi chỉ đỏ tùy tiện là vật đính ước. Nó chẳng qua chỉ là sợi dây xích để buộc chó.”

Sợi dây xích để buộc chó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play