Tác giả: Đường Y

Câu chuyện bắt đầu từ một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu của một nữ tác giả trẻ.

“Chúng ta hãy viết một câu chuyện về chàng dũng sĩ đánh bại Ma vương để giải cứu công chúa đi, giống như trong game Mario vượt qua muôn vàn gian nan để cứu công chúa Peach ấy!”

“E hèm… Công chúa thì phải là người đẹp nhất thế gian này, đẹp đến nỗi mọi giống loài, mọi giới tính đều sẽ yêu nàng. Có thế thì Ma vương mới nhất kiến chung tình và bắt cóc nàng đi chứ.”

“Còn dũng sĩ, tất nhiên phải là người đàn ông mạnh nhất thế giới rồi, có như vậy mới có thể đánh bại Ma vương.”

“Ừm, kết thúc là dũng sĩ và công chúa sống hạnh phúc bên nhau. Công chúa tên Alice nhé, còn dũng sĩ thì…”

“Gọi là Đạt Lạp Băng Ba Ban Đắc Bối Địch Bặc Đa Bỉ Lỗ Ông đi!”

“Tuyệt vời! Câu chuyện này nhất định sẽ rất—”

“Nhàm chán!”

Một người bạn thân bên cạnh cắt ngang lời cô.

“Giờ là thời đại nào rồi, chuyện dũng sĩ đánh bại Ma vương giải cứu công chúa đã lỗi thời từ lâu rồi. Ai còn hứng thú với một câu chuyện như thế nữa?”

Anh bạn thẳng thừng chê bai: “Câu chuyện này thiếu điểm nhấn, sẽ chẳng có ai đọc đâu.”

“Hả? Vậy sao?”

Nữ tác giả đau khổ r*n rỉ, “Vậy… vậy tôi sửa lại. Hay là tôi để Ma vương bắt dũng sĩ đi, rồi công chúa đi cứu chàng?”

“Cậu có để dũng sĩ bắt Ma vương đi, rồi công chúa đi cứu cả hai người cũng vô dụng thôi.” Anh bạn nói một câu lạnh lùng, đâm thẳng vào tim cô.

“Thế nếu tôi thêm một chút tình tay ba thì sao?”

“Ba người giằng xé tình cảm hả? Cũng chẳng có gì hấp dẫn…”

“Vậy… vậy… vậy tôi cho dũng sĩ xuyên không sang dị giới bán móc khóa thì sao? Cái này chắc chắn hấp dẫn rồi!”

Nói đến đây, nữ tác giả bỗng dưng tỉnh táo hẳn, “Đúng rồi, cứ thế mà làm! Cho dũng sĩ xuyên không, hóa thân thành một tiểu nam nương. Chỉ khi bán thành công một ngàn chiếc móc khóa cho một ngàn người, chàng mới có thể khôi phục sức mạnh và trở thành người mạnh nhất!”

“Nghe có vẻ thú vị đấy!”

Người bạn kinh ngạc đến há hốc mồm, nhìn nữ tác giả lẩm bẩm, “Đôi lúc lại tình cờ gặp phải tuyển thủ có thiên phú, cố hết sức cũng không thể chống cự. Lẽ nào nàng ta là thiên tài thật ư?”


Cứ như vậy, vào ngày hôm sau khi công chúa bị Ma vương bắt đi, chàng dũng sĩ vừa rời khỏi Tân Thủ thôn, bỗng nhiên rơi vào một vòng tròn truyền tống rồi xuyên không đến một dị giới nào đó để bán móc khóa.

Trong khi đó, Alice, người phụ nữ đẹp nhất thế giới, đang ở trong lâu đài của Ma vương, chờ đợi dũng sĩ định mệnh của mình đến giải cứu.

Ma vương Victor: “Hahaha, từ bỏ đi công chúa. Sẽ chẳng có ai đến cứu nàng đâu!”

Công chúa Alice: “Nằm mơ đi Ma vương! Ta tuyệt đối không từ bỏ! Nhất định sẽ có dũng sĩ đến cứu ta!”

Một trăm năm trôi qua, chàng dũng sĩ vẫn miệt mài bán móc khóa ở dị giới.

Ma vương Victor: “Này, người đến cứu nàng vẫn chưa tới sao? Nếu nàng không được cứu, ta cũng chẳng thể rời khỏi lâu đài. Chỉ có hai chúng ta, đến chơi bài Tiến lên còn không đủ, chán muốn chết luôn!”

Công chúa Alice: “Dũng sĩ… Dũng sĩ chắc chắn sẽ đến cứu ta… hẳn là, có lẽ, đại khái…”

Hai trăm năm trôi qua, chàng dũng sĩ vẫn kiên trì bán móc khóa ở dị giới.

Ma vương Victor: “Dũng sĩ vẫn chưa tới sao? Hắn có phải là 'bùng' kèo không? 'Bùng' kèo những hai trăm năm rồi, ta phải cho hắn một đánh giá tệ!”

Công chúa Alice: “Oa, oa, oa…”

Ma vương Victor: “Này, đừng khóc nữa. Ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”

Công chúa Alice: “Oa, oa, oa…”

Ma vương Victor: “Đừng khóc nữa, Công chúa điện hạ. Cầu xin nàng đừng khóc. Hay ta kể chuyện cho nàng nghe nhé?”

Công chúa Alice: “Ta muốn nghe chuyện dũng sĩ đánh bại Ma vương.”

Ma vương Victor (nghiến răng nghiến lợi): “Nàng có quên ta là ai không? Ta là Ma vương, tàn bạo, độc ác, giết người không chớp mắt, ăn thịt không bỏ muối!”

Công chúa Alice: “Oa, oa, oa…”

Ma vương Victor (hít một hơi thật sâu): “Ngày xửa ngày xưa…”


Ba trăm năm trôi qua, chàng dũng sĩ vẫn không ngừng bán móc khóa ở dị giới. Công chúa và Ma vương thì đã sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau.

Bốn trăm năm, năm trăm năm trôi qua, chàng dũng sĩ vẫn ở dị giới bán móc khóa.

Còn Ma vương Victor thì quyết định tự sát.

“Phải nói sao nhỉ? Tuy ta thật sự rất thích Alice, cũng từng nghĩ sẽ mãi mãi bên nàng.”

Trên khuôn mặt Victor hiện lên vẻ áy náy. Với một Ma vương, hắn có một vẻ ngoài tuấn tú nhưng lại thiếu đi khí chất nam tính. Đôi mắt màu caramel xinh đẹp của hắn trông rất giống chú chó nhỏ mà Alice từng nuôi.

“Thế nhưng, nếu cứ phải sống mãi trong tòa lâu đài này, mãi mãi không thể rời đi, thì ta thà chết còn hơn.”

“Dù sao ta cũng là một Ma vương, cũng cần phải có chút kiêu ngạo của Ma vương chứ.”

Nói xong, Ma vương Victor tan biến như bụi khói, tìm kiếm tự do ở một thế giới không ai hay biết.


Một trăm năm nữa trôi qua, chàng dũng sĩ vẫn ở dị giới bán móc khóa, còn công chúa Alice cũng quyết định đi tìm cái chết.

Sau khi Ma vương chết, cả tòa lâu đài chỉ còn lại một mình nàng. Thời gian trôi đi một cách vô vị, ngôi sao buổi đêm và mặt trời ban ngày chẳng có gì khác biệt. Ánh nắng mùa hè cũng lạnh lẽo như tuyết mùa đông.

Trong tòa lâu đài chỉ có một mình, Alice bỗng hiểu thế nào là sự cô đơn. Nàng phát điên, muốn được nói chuyện với ai đó, muốn làm điều gì đó để chứng minh mình vẫn tồn tại.

Thế là nàng cầm lấy dao ăn, đâm vào cổ mình.

Nàng đã chết.

Vài giây sau, vết thương tự lành, đẩy chiếc dao ăn ra ngoài, và nàng lại sống lại.

Tiếp đó, Alice thử dìm mình trong bồn tắm. Nàng chết đi rồi lại sống lại, lặp đi lặp lại đến bảy lần, và nàng đã học được cách bơi.

Tiếp theo, nàng thử treo cổ tự sát, lao đầu từ cầu thang xuống, nhảy từ gác mái xuống, ăn đủ thứ ma dược kỳ lạ không rõ công dụng.

Khi điên cuồng nhất, nàng dùng nến đốt cháy tấm rèm lụa đỏ thẫm ở đầu giường, rồi ngồi trên giường chờ ngọn lửa thiêu rụi mình.

Thế nhưng… thế nhưng…

Dù chọn cách tự sát nào đi chăng nữa, nàng đều sẽ sống lại.

Bởi vì nàng là công chúa Alice, người nhất định phải được dũng sĩ giải cứu. Nàng là nữ chính của thế giới này, và sau khi Ma vương chết, nàng nhất định phải sống hạnh phúc bên dũng sĩ.

Thế nên, trước khi gặp được dũng sĩ, trước khi câu chuyện về công chúa và dũng sĩ này kết thúc, Alice mãi mãi không thể chết đi.


Cứ thế, đã bảy trăm năm trôi qua kể từ khi công chúa bị Ma vương bắt đi.

Hầu hết các quốc gia trên đại lục đều đã diệt vong nhiều lần. Tiếng hát của các tiên tộc không còn vang lên. Người cá cũng đã đi sâu vào lòng biển và không bao giờ trở lại. Ngay cả những người hát rong cũng quên mất tòa lâu đài cổ kính bị dây gai bao phủ này.

Sự tồn tại của Ma vương đã trở thành truyền thuyết. Huyền thoại về dũng sĩ thì vẫn chưa bắt đầu. Và nàng công chúa mất đi tự do kia đã bị lãng quên.

Trong sự cô đơn, Alice học được cách thù hận.

Vốn dĩ là một nữ chính thuần khiết, lương thiện, nàng không nên có những cảm xúc đó.

Nhưng trong nỗi cô độc và cô đơn vô tận, nàng bắt đầu căm hận chàng dũng sĩ chậm chạp không chịu đến, căm hận Ma vương đã chết quá sớm, căm hận đấng Sáng Thế đã tạo ra nàng rồi lại vứt bỏ nàng một cách tàn nhẫn…

Nàng bắt đầu căm hận cả thế giới này.

Thế nhưng… thế nhưng…

Thời gian vẫn cứ trôi đi.

Một ngàn năm trôi qua, chàng dũng sĩ vẫn ở dị giới bán móc khóa, còn công chúa Alice đã không còn căm hận nữa.

Nàng đã quên đi quốc gia của mình, quên đi sự tồn tại của dũng sĩ, quên đi giọng nói của Ma vương, thậm chí quên đi cả câu chuyện của chính mình…

Điều duy nhất nàng còn chấp niệm, chỉ là một chuyện cuối cùng.

“Ta muốn được chết đi vĩnh viễn.”

“Ta muốn có được cái kết của riêng mình.”

“Xin hãy cho ta chết hoàn toàn, đừng để ta sống lại nữa.”

Đây là câu chuyện về một nàng công chúa bị lãng quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play