Trương Á nói, “nhà lão Trương có ân tất báo, đồng chí tiểu La, về sau có gì cần giúp đỡ, cứ mở miệng.”
La Bưu cười nói, “Á tỷ, kỳ thật ngươi đã giúp ta một ân lớn.”
Hắn nói, tự nhiên là Trương Á đã nói với hắn chuyện săn thú.
Trương Á cười nói, “ngươi nói là việc được phép đi săn đi, đây chẳng qua là việc nhỏ, giấy tờ hai ngày nữa là có thể đến tay ngươi.”
La Bưu cười nói, “vậy ta tại nơi này nói trước một tiếng cảm ơn.”
Mà đúng lúc này, một đoàn người bước nhanh từ bên ngoài đi vào.
La Bưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đó có người mặc đồng phục cảnh sát, cũng có người mặc quân trang.
Hai người khác, mặc quần áo bình thường, nhìn khí chất giống như là người đọc sách, không biết là lai lịch thế nào.
Trương Á thấy thế, đứng dậy nghênh đón, chào người tới theo kiểu nhà binh.
“Đồng chí Trương Á, nhìn thấy ngươi an toàn trở về, ta rất yên tâm.”
Trong đó một người mặc quân trang thanh niên nam tử nhìn thấy Trương Á bình an vô sự, nặng nề thở dài một hơi.
Trương Á hỏi, “Đại đội trưởng Uông, Trưởng sở Trương, các người muộn như vậy tới, thế nhưng là có cái gì chỉ thị quan trọng?”
Thời gian này đã là rạng sáng, Trương Á vốn dự định ngày mai đi đại đội báo cáo tình huống, không nghĩ tới Đại đội trưởng sẽ đích thân tới.
Hơn nữa, trưởng đồn công an Trương Hải cũng cùng theo tới.
Loại tình huống này, hiển nhiên là không bình thường.
“Xảy ra chuyện rồi!”
Thanh niên nam tử chính là Đại đội trưởng Uông, tên là Uông Trung Quốc.
Vị Đại đội trưởng Uông này tuổi xem ra không lớn, cũng chỉ là ba mươi bảy ba mươi tám tuổi.
Hắn có mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, nhìn chung thể hình dạng rất anh tuấn.
Chỉ bất quá, má phải của hắn trên có một vết sẹo cực kỳ dữ tợn.
Từ trên xuống dưới, xuyên qua cả má phải.
Điều này khiến cả người hắn trông có vẻ hơi khó gần.
Uông Trung Quốc nặng nề thở dài một tiếng, hắn quay đầu nhìn về phía Trưởng sở Trương, “Trưởng sở Trương, vẫn là ngài đến nói đi.”
Trưởng sở Trương nhẹ gật đầu, “Đồng chí Trương Á, lần này thanh niên trí thức lên núi, có ba thanh niên trí thức trên đường bị lạc đội với đại bộ đội, đến nay vẫn chưa về.
Chúng ta nghe nói ngươi cùng Lâm Phương trở về, tới tìm ngươi giải thích tình huống.”
Trương Á nhíu mày, trầm giọng nói, “lúc ấy chúng ta đã đến rìa ngọn núi lớn, đột nhiên gặp tội phạm phục kích.
……
Cuối cùng, may mắn gặp được vị đồng chí này, phản sát toàn bộ tội phạm, mới may mắn được cứu.”
Nói xong, Trương Á chỉ về phía La Bưu.
Thấy mọi người đều nhìn mình, La Bưu cũng không tốt làm bộ đứng im, cười hướng đám người khẽ gật đầu.
“Vị tiểu đồng chí này là?”
Trưởng sở Trương hiếu kỳ quan sát một chút La Bưu, trong ấn tượng của hắn, cũng chưa từng gặp qua La Bưu.
Trương Á nhìn về phía Đại đội trưởng Uông, “Đại đội trưởng Uông, đồng chí La Bưu là thôn dân của đại đội năm thôn đôi ruộng, phụ thân của hắn ngài cũng nhận biết.”
“A?”
Đại đội trưởng Uông nghe xong, lập tức trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trương Á tiếp tục nói, “chính là đồng chí La Đại Trụ của chúng ta, người đã hy sinh.”
Trương Á hướng La Bưu giới thiệu nói, “vị này là Đại đội trưởng của chúng ta, đồng chí Uông Trung Quốc.
Còn người này, là trưởng đồn công an của trấn các ngươi, đồng chí Trương Hải.”
La Bưu vội vàng nói, “Đại đội trưởng Uông, chào ngài, Trưởng sở Trương, chào ngài.”
Uông Trung Quốc ánh mắt trở nên ngưng trọng lên, hắn chậm rãi gật đầu, tựa hồ là đang hồi tưởng ký ức liên quan tới La Đại Trụ.
“Đồng chí La Đại Trụ, ta nhớ được hắn, hắn là một chiến sĩ dũng cảm không sợ, vì bảo vệ quần chúng an toàn, không tiếc dâng hiến sinh mạng của mình.
Không nghĩ tới con trai của hắn đã lớn như vậy, còn có tiến bộ như vậy.”
Trương Hải cũng lộ ra thần sắc kính nể, nhìn về phía La Bưu trong ánh mắt mang theo vài phần khen ngợi, “hóa ra là con trai của đồng chí La Đại Trụ, thật sự là hổ phụ vô khuyển tử!