Gương mặt trắng nõn dán trên y phục màu tím bị dần dần đè bẹp, hơi thở của Tử Thăng dần ổn định, lại hướng vào trong lòng ngực đối phương chôn chôn.
Hơi thở của Hồng Quân rất nhạt, bất kỳ ai cũng không thể vọng thấy thần sắc trong mắt hắn.
Hắn cũng không có đánh thức đứa trẻ, mà là để nó tự nhiên ngủ.
Tử Tiêu Cung yên tĩnh không tiếng động, tiên đình bốn phía sương mù lượn lờ, hắn cầm một ly trà nhẹ nhàng uống. Đứa trẻ trong lòng nặng trĩu rất có trọng lượng, nhưng đối với hắn mà nói, dường như không có gì.
Tử Tiêu Cung bốn mùa như xuân, nhiệt độ không khí đối với bất kỳ ai đến đều là thoải mái nhất. Rõ ràng Tử Thăng hẳn là ngủ rất ngon, nhưng cậu lại rụt cổ, không tự giác kéo lấy một mảnh quần áo gần mình nhất che lấy.
Áo tím phủ trên người Tử Thăng, quần áo không có hương vị, nhưng Tử Thăng lại có, cũng không biết quần áo có dính lên hương sen trên người cậu không.
Hồng Quân rũ mắt, bên môi từng có một nụ cười nhàn nhạt như có như không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT